Chương 526: Đầu Tư An Tâm? Công ty của tôi!
Không khí trong thang máy hơi trầm mặc.
Kế hoạch khoe khoang của Dương Oánh Oánh hoàn toàn bị phá nát, bây giờ cô ta chỉ nghĩ đến đợi lát nữa sau khi lên xe, nên tra khảo An Lương như thế nào.
Tưởng Triệu Thông cũng không nói gì, trong lòng hắn ta thầm nghĩ không biết hắn ta có cơ hội để cưa cẩm hai chị em nhà họ Hạ hay không.
An Lương và hai chị em nhà họ Hạ cũng không mở miệng, hai chị em bọn họ cũng đoán được Dương Oánh Oánh nhất định sẽ làm chuyện gì đó, bây giờ chỉ đành xem An Lương hạ màn vở kịch này thế nào mà thôi.
Tại hầm đậu xe, cửa thang máy từ từ mở ra.
Sau khi thang máy vừa mở cửa ra, Tưởng Triệu Thông đột nhiên nhiệt tình, nhanh chóng bước ra khỏi thang máy: “Giám đốc Phạm!”
Trước đó, Phạm Bình đã nhận được tin nhắn của An Lương, bảo anh ấy đợi trước hầm đậu xe.
“Cậu là?” Phạm Bình nghi hoặc nhìn Tưởng Triệu Thông, anh ấy thật sự không quen biết Tưởng Triệu Thông.
An Lương và Dương Oánh Oánh cũng bước ra khỏi thang máy, đúng lúc nghe thấy câu hỏi “Cậu là?” của Phạm Bình, thêm cái dáng vẻ nịnh nọt của Tưởng Triệu Thông, quả thực có chút buồn cười.
“Ha ha ha!” Hạ Như Ý trực tiếp cười ra tiếng!
Tưởng Triệu Thông không cảm thấy xấu hổ chút nào, hắn ta nhanh chóng giới thiệu bản thân: “Xin chào, giám đốc Phạm, tôi là Tưởng Triệu Thông, giám đốc marketing của Công ty Thiết kế & Quảng cáo Thiên Nhan ở tầng 27.”
Phạm Bình gật đầu miễn cưỡng: “Ồ!”
Tưởng Triệu Thông đã rất khôn khéo lấy lại thể diện, hắn ta tiếp tục nói: “Chúng ta đã gặp mặt và trao đổi danh thiếp cho nhau tại buổi giao lưu “Chia sẻ để giàu có” do Trung tâm Quốc Kim tổ chức trước đó.”
Vậy ra, hành động trao đổi danh thiếp cho nhau của Tưởng Triệu Thông nghiễm nhiên mang ý nghĩa là “thân thiết”?
Cũng xuất sắc đấy!
“Có chuyện gì không?” Phạm Bình càng chiếu lệ.
An Lương đứng bên cạnh, mở miệng nói: “Anh Phạm, giám đốc Tưởng nói rằng anh ấy rất thân quen với anh, anh ấy dự định sắp xếp cho em một công việc làm trong kỳ nghỉ đông ở trong công ty anh, anh định thế nào?”
???
Tưởng Triệu Thông kinh ngạc nhìn An Lương.
Chuyện này… chắc không phải đâu?
Dương Oánh Oánh cũng nghi ngờ nhìn An Lương.
“Giám đốc An, tôi không quen anh ta.” Phạm Bình thẳng thắn trả lời.
“Nhân tiện, giám đốc, chìa khoá xe của cậu đây.” Phạm Bình đưa chìa khóa xe Porsche 911 TurboS cho An Lương.
Dù là Ferrari 488 Pista hay Porsche 911, An Lương đều để chìa khóa dự phòng ở Công ty Đầu tư An Tâm, dù gì nếu đậu ở đây thì việc để chìa khóa dự phòng là điều đương nhiên.
An Lương nhìn Dương Oánh Oánh, cậu nói: “Chị họ, chị có từng nghĩ qua, trước đây Hạ Như Ý không đi chơi với chị, tại sao lần này lại đồng ý đi với chị chưa?”
Dương Oánh Oánh im lặng.
Hình như điều này có vẻ đúng!
Lúc trước, khi cô ta đổi bạn trai, Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đều không quan tâm đến cô ta, nhưng lần này lại khác với bình thường.
Thực ra Dương Oánh Oánh có chút ngạc nhiên khi Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đồng ý, nhưng vì cô ta chỉ muốn khoe khoang, cho nên đã không suy nghĩ kỹ hơn.
“Anh Thông, em xin tự giới thiệu, em tên là An Lương.” An Lương lại nhìn Tưởng Triệu Thông: “Chị họ có hỏi em là em từ đâu đến, nếu anh hiểu biết về Công ty Đầu tư An Tâm này, lúc ở hầm đậu xe trước đó, anh đã phải hiểu tất cả rồi chứ.”
“Tạm thời bỏ qua chuyện biển số xe của Ferrari 488 Pista và Porsche 911 TurboS đều là tên viết tắt chữ cái đầu phiên âm tên em. Vì anh và em không quen biết nhau, nên anh không nghĩ đến điều này cũng là việc bình thường thôi. Tuy nhiên, vị trí đậu xe ở đó đều là vị trí đậu xe cố định riêng của Công ty Đầu tư An Tâm.” An Lương nhắc nhở.
“Em tên An, An trong Công ty Đầu tư An Tâm, công ty này cũng là sản nghiệp của gia đình em, xin hỏi anh Thông định sắp xếp cho em làm việc trong kỳ nghỉ đông như thế nào đây?” An Lương nhìn Tưởng Triệu Thông chế giễu.
Tưởng Triệu Thông nhìn An Lương có chút lúng túng, nhưng cũng không lộ ra vẻ tức giận. Trái lại, trong mắt hắn ta tràn đầy vẻ nịnh nọt.
Đằng nào hắn ta cũng là một tên giảo hoạt tại nơi làm việc!
Chỉ là bị tát vào mặt thôi, hắn ta có quan tâm đến thể diện của mình à?
Nếu bạn vẫn quan tâm đến thể diện của mình ở nơi làm việc, chi bằng về nhà bán khoai lang nướng đi!
Trong lòng Dương Oánh Oánh tràn đầy tức giận, cô ta nhìn Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm nói: “Hai đứa có biết chuyện của cậu ta không?”
Hạ Như Ý không chút do dự đáp lại: “Đương nhiên biết!”
Hạ Hòa Tâm ngầm thừa nhận.
“Tốt, tốt, tốt! Tốt lắm! Hai đứa bây quả nhiên trưởng thành rồi, bênh người ngoài chửi người nhà, dám hợp tác với người ngoài để bắt nạt người nhà.” Dương Oánh Oánh hừ lạnh.
An Lương đứng bên cạnh xỉa xói: “Thôi đi, chị cũng đừng cứ gắn cái mác “người nhà” lên mặt mình nữa, chị có ý đồ gì chẳng lẽ bọn tôi lại không biết?”
An Lương nói tiếp: “Bọn tôi diễn kịch với chị lâu như vậy rồi, chị là loại ma yêu quỷ quái gì trong lòng bọn tôi lại không rõ được sao?”
“Nói một cách hợp lý thì một người ngoài như tôi đây còn thấy không vừa mắt, chị còn nói gì mà người nhà?” Ông chủ tiệm bán đồ tang lễ - An Lương, đã lên sàn.
Tính cách thật sự của Hạ Như Ý có chút kỳ quặc, cô đồng ý, nói: “Nói đúng lắm! Chị họ, chị có ý đồ gì, trong lòng bọn em đều biết rõ. Chuyện này trước đây cũng từng xảy ra, bọn em không phải mấy đứa ngu ngốc, dù gì cũng bằng lòng diễn kịch với chị nên bọn em phải xem chị diễn thế nào chứ.”
Hạ Hòa Tâm thở dài một hơi: “Chị họ, chúng ta là một gia đình, tại sao chị luôn thích khoe khoang với bọn em?”
Dương Oánh Oánh không trả lời, cô ta trực tiếp xoay người rời đi.
Đối với Dương Oánh Oánh mà nói, đả kích của ngày hôm nay thực sự quá nhiều, cứ một đợt rồi một đợt không dừng, làm sao cô ta có thể chịu đựng được?
Quan trọng hơn là, hôm nay cô ta muốn khoe rằng mình đã tìm được một người bạn trai ưu tú trong sự nghiệp, tuy nhiên bây giờ khi so sánh với An Lương, đó không phải là khác nhau một trời một vực sao? Trước đó cô ta hợp tác với Tưởng Triệu Thông, tâng bốc Công ty Đầu tư An Tâm lên chín tầng mây, giờ có khác gì đang tâng bốc An Lương đâu?
Dương Oánh Oánh cảm thấy hỏng bét!
Tưởng Triệu Thông nhìn thấy Dương Oánh Oánh bỏ đi, hắn ta gật đầu chào Phạm Bình và An Lương, sau đó nói: “Xin lỗi, giám đốc An, giám đốc Phạm, tính cách của bạn gái tôi có hơi kỳ quặc, hôm khác tôi sẽ mời hai người đi ăn bữa cơm tạ lỗi.”
Mặt An Lương lộ ra nụ cười, da mặt tên này quả thực rất dày!