Chương 531: Xin hỏi, trái ôm phải ấp là cảm giác gì?
Gần 10 giờ tối, tại Học viện Sư phạm Thiên Phủ.
Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm trở về ký túc xá, bọn họ vừa bước vào đã bị Khang Ngọc Giai và Từ Nặc trêu chọc.
“Chà! Hai chị em sinh đôi của chúng ta đã trở lại?” Khang Ngọc Giai trêu chọc.
Từ Nặc cũng đồng tình: “Tôi còn nghĩ hôm nay các cậu sẽ không về nữa đấy!”
Hạ Như Ý hừ hừ, nói: “Hai người các cậu không có lương tâm, thật uổng công với đống đồ ăn vặt mà tôi đã mang về cho hai cậu!”
“Lại còn có đồ ăn vặt nữa sao?” Từ Nặc vội vàng hỏi.
Khang Ngọc Giai hỏi thêm: “Có phải là đống đồ ăn vặt được lấy trong công ty của đại lão An Lương không vậy?”
“Ừ hửm!” Hạ Như Ý gật đầu khẳng định: “Đúng vậy, đồ ăn vặt của công ty bọn họ cũng ngon lắm, tôi đã mang về một ít khô bò và các loại hạt.”
Hạ Như Ý vừa nói chuyện vừa mở túi xách uria màu xanh ngọc, lấy đồ ăn vặt trong túi xách ra và đặt lên bàn học.
Khang Ngọc Giai ghen tị nói: “Túi xách uria dòng mới nhất của Louis Vuitton, đem qua đây đi, tôi muốn xem nó.”
Hạ Như Ý cởi túi xách ra đưa cho Khang Ngọc Giai.
Khang Ngọc Giai vuốt ve lớp da bò chạm rỗng mềm mại và thốt lên: “Không hổ danh là Louis Vuitton. Kết cấu của lớp da bò thật tuyệt, màu xanh ngọc bích này thậm chí còn là màu đặc biệt của Louis Vuitton, nhìn thôi cũng thấy vô cùng thoải mái!”
Từ Nặc nghịch túi xách uria của Hạ Hòa Tâm: “Màu trắng kem này cũng rất đẹp, nhược điểm duy nhất chính là giá quá đắt, hình như giá 31.500 tệ?”
Khang Ngọc Giai oán trách: “Giá cao không phải lỗi của nó, mà là lỗi của chúng ta.”
Những món đồ đắt tiền, chỉ đau lòng vào lúc mua nó, còn sau này khi sử dụng, ai ai cũng thấy vui vẻ.
Trên thực tế, tiền không hề biến mất, tiền trong quá trình lưu động, nó vẫn tồn tại đấy thôi, chỉ là đổi một phương thức khác để ở bên cạnh bạn.
Ví dụ, nếu bạn mua một chiếc ô tô, liệu số tiền có thực sự biến mất?
Không hề!
Nó chỉ trở thành một chiếc xe để đồng hành cùng bạn!
Có ích gì nếu cứ sống chết bảo vệ tiền mà không tiêu xài?
Người giám hộ tiền chắc?
“Hòa Tâm, Như Ý, các cậu phải giữ thật chặt. Cậu An Lương này quả thực là một đại lão, xem ra những bài viết trên nhóm của Học viện Kinh tế Thiên Phủ bọn họ đều không phải bịa đặt, An Lương này có khả năng kiếm hơn cả ức.” Khang Ngọc Giai thán phục.
Từ Nặc bổ sung: “Nếu cậu ấy kiếm được hơn cả ức, vậy thì những chiếc túi xách này đối với cậu ấy có khác gì mấy đồng bạc lẻ đâu?”
“Có khả năng lắm!” Khang Ngọc Giai trả lời: “Dù sao thì tôi cũng không có tiền. Tôi không thể hiểu được suy nghĩ của những người giàu có.”
Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm nhìn nhau, cả hai đã nhìn ra suy nghĩ của đối phương, bọn họ rất hiểu nhau từ khi còn nhỏ, có thể bắt chước tính cách và giọng nói của nhau mọi lúc mọi nơi, do đó có thể mạo danh đối phương một cách hoàn hảo.
Trong hoàn cảnh như vậy, dù là Hạ Như Ý hay Hạ Hòa Tâm, bọn họ đều biết suy nghĩ của nhau, nhưng hai chị em bọn họ không xảy ra tranh chấp, bọn họ cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Học viện Kinh tế Thiên Phủ.
An Lương vừa trở về ký túc xá 307 thì bị ba người bạn cùng phòng chỉ trích nặng lời.
“Đệch! An Lương! Cậu đã về đấy ư?” Trầm Thế Trung kinh ngạc nhìn An Lương.
“Chuyện gì đây?” An Lương hỏi ngược lại.
Lữ Văn Sơn giải thích: “Không phải cậu đang đi mua sắm với hai chị em sinh đôi của Học viện Sư phạm Thiên Phủ bên cạnh ở Trung tâm Quốc Kim sao? Bọn tôi còn nghĩ rằng cậu sẽ không quay lại.”
“Nguồn tin trên nhóm của Học viện phải không?” An Lương phán đoán tình hình.
Lữ Văn Sơn trả lời chắc nịch: “Đúng đó, trường của chúng ta có người đã gặp cậu ở Trung tâm Quốc Kim, người đó vừa đăng bài viết. Bọn tôi vốn dĩ định gửi tin nhắn cho cậu vào lúc 12 giờ, nhưng không ngờ cậu đã về rồi!”
Mã Long tò mò hỏi: “An Lương, xin hỏi cảm giác trái ôm phải ấp là như thế nào vậy?”
Trầm Thế Trung nói thêm: “Cậu nên hỏi là có cảm giác gì khi ôm một cặp chị em sinh đôi xinh đẹp vậy!”
An Lương không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào!
Cậu trái ôm phải ấp từ lúc nào cơ chứ?
“Việc này tuyệt đối là đang muốn bôi nhọ tôi!” An Lương đăng nhập vào nhóm của Học viện, sau đó xem tình hình trên nhóm của Học viện.
Y như Lữ Văn Sơn đã nói, có ai đó thực sự đã chụp lại cảnh cậu và hai chị em nhà họ Hạ đi mua sắm tại Louis Vuitton ở Trung tâm Quốc Kim. Lúc đó chắc là khi Dương Oánh Oánh và Tưởng Triệu Thông đang đến khu vực túi xách cổ điển để lựa chọn.
Không chỉ vậy, còn có những bức ảnh tiếp theo!
Cảnh tiếp theo chính là ở trong hầm để xe, kẻ chụp lén đã chụp cảnh Phạm Bình dẫn đường, An Lương dẫn hai chị em nhà họ Hạ đi theo sau. Phạm Bình đường đường là một người giỏi giang trong giới tài chính, vậy mà lại bị chụp y như một con rùa.
Không thể không nói, điều này thật sự quá độc ác!
“Tôi phải làm rõ chuyện này, tôi với bọn họ chỉ là bạn bè.” An Lương trả lời.
Trầm Thế Trung bật cười ha hả: “Tôi tin á?”
Lữ Văn Sơn đồng ý: “Tôi cũng tin chắc?”
“Chỉ tôi tin thôi?” Mã Long cũng tỏ vẻ không tin.
“Được rồi, được rồi. Tôi thấy có giải thích cũng không rõ ràng, may là cũng không cần làm thế!” An Lương tỏ ra sao cũng được.
Lữ Văn Sơn tung ra nhát dao: “Lương ca, cậu đã quên Bạch Nguyệt rồi!”
Mã Long cũng bổ thêm một nhát: “Đúng, đúng, còn Bạch Nguyệt nữa!”
Trầm Thế Trung nhếch mép, cười đểu: “An Lương, cậu độc ác quá đấy. Học viện Sư phạm nằm ở đối diện xéo với trường của chúng ta, cậu không sợ bị lật xe à?”
“Vậy cô gái ở Học viện Mỹ thuật thì sao?” An Lương đáp trả.
“Anh chàng quán quân, cậu làm gì với bạn cùng bàn của Phương Mai đấy?” An Lương lại tung ra một câu hỏi quái quỷ khác.
Lữ Văn Sơn thì sao?
Đừng nói nữa, tên cặn bã!
Tên này đã bị mắc bẫy mà chết rồi, An Lương chỉ có thể tiếc nuối giùm cậu ta, cậu ta vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng!