Chương 538: Bạch Nguyệt muốn xin nghỉ?
Với thông tin thu được qua hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”, tình hình của Bạch Nguyệt đã được cải thiện đáng kể.
Nhan sắc của Bạch Nguyệt cũng đã được cải thiện chút ít, có lẽ là do thể chất của cô ấy tốt hơn, cộng với việc thay đổi môi trường sống, đặc biệt là sau khi đi làm ở Vũ Nguyệt, cô ấy không còn cần phải chạy đua kiếm sống nữa, nhan sắc của cô ấy đã tăng từ 78 điểm lên 82 điểm.
An Lương từ lâu đã thấy ngũ quan của Bạch Nguyệt rất đẹp, nếu như dùng máy ảnh làm đẹp có thể nhìn rõ hơn nữa.
Điểm cơ thể của Bạch Nguyệt tăng rất ít, có lẽ là vì lý do 1m55, thêm hoàn cảnh khó khăn của cuộc sống, cơ thể của cô ấy trông giống như một học sinh trung học cơ sở?
Điểm đặc thù thì tăng vọt rất nhanh!
Nó lao thẳng đến mốc 90 điểm!
Xem ra trước khi điểm đặc thù của Bạch Nguyệt giảm xuống còn 80 điểm, là vì sức khỏe của cô ấy quá tệ.
Tuy nhiên độ thiện cảm không thay đổi, vẫn là 79 điểm, không tăng không giảm.
An Lương lẳng lặng nhìn Bạch Nguyệt cúi đầu ăn cơm, cậu đột nhiên thích Bạch Nguyệt trầm mặc như vậy, có lẽ là vì thương hại?
Chưa đầy 10 phút sau, đầu bếp món ăn nhẹ Sài Đức Hậu đích thân giao món bít tết và khoai tây nghiền lên.
“Giám đốc An, mời nếm thử.” Sài Đức Hậu đặt miếng bít tết chiên không dầu và khoai tây nghiền không dầu xuống.
An Lương nếm thử món bít tết chiên không dầu, mặc dù chiên không dầu nhưng miếng bít tết vẫn có vị béo của nó và được chiên rất ngon, cả kết cấu và hương vị đều tuyệt.
An Lương nếm thử khoai tây nghiền, cậu hơi nhíu mày, khoai tây nghiền rất bình thường.
“Bít tết rất ngon!” An Lương đáp: “Nhưng khoai tây nghiền quá bình thường. Nếu là khách hàng, tôi nhất định không thể chấp nhận mức giá 28 tệ một phần này.”
Bạch Nguyệt nghe An Lương bình luận, cô lặng lẽ cắn một miếng khoai tây nghiền, ánh mắt hơi thay đổi.
Trong mắt Bạch Nguyệt, món khoai tây nghiền này thực sự rất chung chung ngoại trừ cách nấu tinh tế của nó.
Sài Đức Hậu giải thích: “Xin lỗi cậu An, chúng tôi thực sự cũng thấy có vấn đề với mùi vị của khoai tây nghiền, nhưng chúng tôi đã tìm kiếm tất ở cả các chợ và siêu thị ở Thiên Phủ, thử tất cả các loại khoai tây, nhưng không có nơi nào có thể cung cấp một mùi vị ổn định.”
“Giảm giá đi!” An Lương trả lời: “Hãy đăng thông báo trên tài khoản công cộng, nói rằng bên chúng ta không tìm được loại khoai tây chất lượng, vì thế không thể cung cấp cho khách hàng món khoai tây với mùi vị tuyệt vời. Khoai tây nghiền với giá ban đầu là 28 tệ sẽ được giảm xuống 18 tệ một phần trong thời gian giới hạn. Cho đến khi chúng ta tìm được nguồn cung cấp nguyên liệu tốt hơn.”
Bạch Nguyệt nghe thấy lời dặn dò của An Lương, cô ngẩng đầu nhìn An Lương, cô muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
“Vâng!” Sài Đức Hậu trả lời.
Định giá món ăn nhẹ trong Vũ Nguyệt cũng thiên về cao cấp. An Lương chỉ có một yêu cầu đối với món ăn nhẹ trong Vũ Nguyệt: Đáng đồng tiền bát gạo!
Giá trị của đồng tiền rất kỳ diệu, trong thế giới kinh doanh, một phần tiền hay một phần hàng đều đại diện lương tâm của bạn.
Giá trị của đồng tiền chính là lương tâm lớn nhất!
Xét cho cùng, trong ngành dịch vụ ăn uống, hầu hết chúng đều “không đáng đồng tiền bát gạo”
Lấy con tôm đất trong các tiệc cưới làm ví dụ, nếu nói toàn là tôm chết thì vẫn chưa chắc, nhưng nếu 99% đều là tôm chết thì không oan uổng chút nào!
Quan niệm “đáng đồng tiền bát gạo” như An Lương nói chắc chắn là lương tâm trong ngành dịch vụ ăn uống.
Sau khi Sài Đức Hậu rời đi, Bạch Nguyệt lại im lặng ăn khoai tây nghiền, cô liên tục nếm thử mùi vị của khoai tây nghiền, trong mắt Bạch Nguyệt, phần khoai tây nghiền trị giá 28 tệ “không đáng đồng tiền bát gạo”.
“Bạn An Lương.” Bạch Nguyệt đột nhiên mở miệng nói.
Ồ!
Cô gái câm này cuối cùng cũng chịu nói chuyện rồi?
“Hả?” An Lương nghi ngờ nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt do dự một lúc, nhưng cuối cùng lại đổi chủ đề.
“Mình muốn xin nghỉ phép.” Bạch Nguyệt trả lời.
“Xin nghỉ phép?” An Lương khó hiểu: “Là chuyện về thi cuối kỳ à?”
Trước khi Bạch Nguyệt trả lời, An Lương tiếp tục: “Vũ Nguyệt có quy định. Trong kỳ thi cuối kỳ, cậu có thể nghỉ có lương và tập trung cho kỳ thi.”
Vũ Nguyệt có quy định không?
Không quan trọng!
Bây giờ An Lương đã nói vậy thì tức là có quy định như vậy!
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Mình hy vọng sẽ được nghỉ phép từ ngày 28 đến ngày 30.”
“Cậu có chuyện gì à?” An Lương hỏi mấu chốt.
Bạch Nguyệt cân nhắc một lúc, sau đó nhỏ tiếng nói: “Mình muốn về nhà một chuyến, mình định đón mẹ lên ăn tết. Mình đã nói rõ với Ngụy Lệ Duyệt rồi, vào kỳ nghỉ đông mình sẽ ngủ trên giường của cô ấy còn mẹ sẽ ngủ trên giường của mình.”
“Mình muốn năm nay dẫn mẹ đi xem thế giới bên ngoài.” Bạch Nguyệt nói thêm.
Học viện Kinh tế Thiên Phủ rất có tính nhân văn, không có chuyện ký túc xá sẽ đóng cửa sau kỳ nghỉ, bạn chỉ cần viết đơn đăng ký là có thể ở lại trường trong kỳ nghỉ mà không phải trả thêm phí nào cả.
Phải khen ngợi Học viện Kinh tế Thiên Phủ ở điểm này!
An Lương biết Bạch Nguyệt là người ở Đại Lượng Sơn, cậu hỏi với vẻ nghi hoặc: “Ba ngày có đủ không?”
“Đủ rồi!” Bạch Nguyệt trả lời khẳng định: “Nếu không phải do sức khoẻ mẹ của mình không tốt thì hai ngày đã đủ rồi. Mình định ngày 27 sẽ lên đường, ngày 28 tranh thủ về nhà, sau đó thì đón mẹ lên.”
An Lương nhíu mày: “Sức khỏe của mẹ cậu không tốt?”
Bạch Nguyệt im lặng.
“Đúng rồi, bên cậu mở cửa giao thông chưa?” An Lương hỏi.
Bạch Nguyệt gật đầu trước, sau đó lắc đầu: “Có một đường núi vô cùng khó đi, xe bình thường không thể nào qua được, chủ yếu là xe máy cày đi mà thôi. À, cậu biết xe máy cày không?”
???
An Lương bày tỏ có rất nhiều dấu chấm hỏi: “Trông mình giống một tên ngu dốt lắm hả?”
Bạch Nguyệt nhanh chóng lắc đầu: “Không, không phải, mình chỉ nghĩ rằng người trong thành phố như cậu sẽ không biết xe máy cày là gì.”
Bạch Nguyệt này!
Thận trọng đến mức gọi ra một cái tên có tính chất “nhãn dán” như “người trong thành phố” thế à?