Chương 539: Suy nghĩ và phần thưởng cuối năm
Sao An Lương lại không biết xe máy cày?
Có lẽ những người trẻ tuổi khác, cùng tuổi với An Lương đều chưa nhìn thấy máy cày. Nhưng khi An Lương còn nhỏ, bố cậu An Thịnh Vũ đã là một chủ thầu, cậu có từng đi qua công trường của bố để chơi, cho nên hiển nhiên sẽ thấy qua xe máy cày.
Nói một cách hợp lý, An Lương cũng đã từng ở trên một chiếc máy cày!
“Mình biết xe máy cày là gì.” An Lương đáp.
Nếu đã có một con đường mà máy cày có thể đi qua được, trong lòng An Lương nảy ra một ý tưởng.
Bạch Nguyệt im lặng nhìn An Lương, cô rất muốn đón mẹ lên đây để ăn Tết.
An Lương hứa: “Không sao, nghỉ phép được chấp thuận. Tuy nhiên trước khi cậu đi thì hãy liên lạc với mình, hiểu không?”
Bạch Nguyệt gật đầu.
Nếu không cần thiết, cô thà rằng làm một người câm còn hơn.
Sau khi hai người ăn tối xong, An Lương bảo: “Bây giờ cậu đã tan làm rồi, tự mình về phòng trước đi, mình và giám đốc Phùng còn có chuyện cần thảo luận.”
Bạch Nguyệt gật đầu một lần nữa nhưng cô không có ý định đi về, cô đi đến quầy tính tiền tự động ở tầng một để tiếp tục công việc của mình.
Một văn phòng nhỏ nằm ở vị trí trong góc chỗ khu vườn phía sau trên tầng hai, bên cạnh quầy bán món ăn nhẹ.
Trong văn phòng, Phùng Kiệt đang báo cáo tình hình tài chính của Vũ Nguyệt cho An Lương.
Trong vòng một tuần thử nghiệm đưa vào kinh doanh, số lượng thành viên của Vũ Nguyệt đã tăng đến 1.200 người và doanh thu trong 7 ngày đã đạt ở mức cao là 42 vạn. Doanh thu trung bình hàng ngày đã vượt qua mức khi vừa khai trương.
Cho thấy rõ đột phá trong việc truyền miệng về Vũ Nguyệt, hấp dẫn được các khách hàng tiêu dùng cao cấp ở các Học viện xung quanh.
Đặc biệt là doanh thu của quầy món ăn nhẹ đã tăng dần dần, mặc dù giá cả món ăn nhẹ cao ngất ngưởng, nhưng nguyên liệu hàng thật đúng giá, đồng thời tay nghề của đầu bếp cũng rất giỏi.
Với doanh thu là 42 vạn, lợi nhuận đạt được là 12,6 vạn.
Ngày đầu khai trương, tỷ suất lợi nhuận chỉ có 21,74%.
Tỷ suất lợi nhuận hiện đã tăng vọt lên mức 30%.
Nếu chỉ là những mặt hàng thương mại của siêu thị cao cấp Vũ Nguyệt, chắc chắn không thể đạt được lợi nhuận cao như vậy. Tuy nhiên, lợi nhuận của món ăn nhẹ thực sự quá tốt.
“Giám đốc An, chúng tôi ấn định chi phí thuê nhà là 5 vạn một tháng, cậu thấy có phù hợp không?” Phùng Kiệt hỏi.
Mặc dù bất động sản mà Vũ Nguyệt sử dụng đã được An Lương mua lại, nhưng tòa nhà nhỏ hai tầng này nếu nói một cách nghiêm túc thì nó vẫn thuộc về bất động sản của Công ty Đầu tư An Tâm.
Trong lĩnh vực thương mại, khi tính toán lợi nhuận ròng của Vũ Nguyệt, bắt buộc phải liệt kê riêng chi phí địa điểm.
Nếu tính mức giá 5 vạn một tháng, tương đương với tiền thuê 104 tệ một mét vuông mỗi tháng cho diện tích bên trong của tòa nhà, khu vườn phía sau được tính là phụ phí.
Nhưng giá thuê của các cửa hàng trên đường Nam Phong 3 không cao như thế!
Trước đó An Lương có hỏi ông chủ Hách Nhân của tiệm lẩu “Ngon Lại Tới”, ông ấy bảo tiền thuê bên này là 80 tệ cho lầu một và 60 tệ cho lầu hai, tất cả đều là giá của một mét vuông mỗi tháng.
Dựa trên giá thị trường này, chi phí thuê địa điểm của Vũ Nguyệt là 3,36 vạn, thấp hơn so với số liệu mà Phùng Kiệt báo cáo.
Phùng Kiệt này rất biết cách đối nhân xử thế!
An Lương hứa cho anh ta một khoản cổ phần cuối năm cho lợi nhuận ròng, nhưng anh ta đã không làm mọi cách để tăng tỷ suất lợi nhuận ròng, thay vào đó, anh ta cân nhắc cho An Lương nhiều hơn.
Nếu tính theo giá mặt bằng của Phùng Kiệt thì một năm sẽ là 60 vạn; Nếu tính theo giá thị trường thì một năm chỉ khoảng 40 vạn.
Sự khác biệt giữa cả hai là lợi nhuận ròng 20 vạn!
An Lương đã hứa với Phùng Kiệt sẽ cho anh ta 10% cổ phần cuối năm cho lợi nhuận ròng. Nếu tính theo giá mặt bằng của Phùng Kiệt, tiền thưởng hàng năm của anh ta sẽ giảm 2 vạn.
An Lương phủ định, trả lời: “Nếu tính theo mức một năm 40 vạn thì thời gian thử bán của chúng ta sẽ duy trì tới ngày 31 tháng 12. Ngày 1 tháng 1 năm sau được định là ngày bắt đầu năm tài chính của Vũ Nguyệt, năm tài chính của Vũ Nguyệt phải đồng bộ với năm kinh doanh tự nhiên.”
Phùng Kiệt gật đầu: “Cảm ơn giám đốc An!”
“Nhân tiện…” An Lương nói thêm: “Sắp đến kỳ nghỉ đông, sẽ có rất nhiều sinh viên của các Học viện xung quanh về nhà. Vì thế Vũ Nguyệt của chúng ta cũng phải điều chỉnh lại phương thức kinh doanh, kể cả khi cứ tiếp tục thua lỗ, chúng ta cũng phải bảo đảm chất lượng sản phẩm, anh hiểu điều này chứ?”
“Hiểu rồi!” Phùng Kiệt trả lời: “Giám đốc An, về chuyện kỳ nghỉ xuân thì cậu tính sắp xếp như thế nào?”
“Theo quy định của nhà nước thì các trường học gần đây cũng sẽ không còn sinh viên, chúng ta sẽ đóng cửa và nghỉ ngơi vào mùa xuân.” An Lương nói rõ.
“Trước kỳ nghỉ xuân, anh thông báo cho bên tài chính chuẩn bị cho tất cả mọi người một tháng lương bằng tiền mặt. Tuy Vũ Nguyệt của chúng ta chỉ mới khai trương nhưng lương thưởng cuối năm vẫn phát cho tất cả mọi người.” An Lương dặn dò.
An Lương nói thêm: “Lương thưởng cuối năm nay của anh cũng vậy, không có vấn đề gì chứ?”
Phùng Kiệt nhanh chóng cảm ơn: “Cảm ơn giám đốc An!”
“Vấn đề này nên được giữ bí mật trước.” An Lương nói thêm: “Nhân tiện, anh dặn dò bên tài chính thống kê các sinh viên đang làm bán thời gian chỗ chúng ta đi. Những sinh viên làm bán thời gian sẽ chia ra làm 3 bộ phận. Một là làm ba ngày, hai là làm từ bốn đến bảy ngày và ba là từ tám ngày trở lên.”
“Vào mùa xuân, chúng ta sẽ công bố thưởng cuối năm cho các nhân viên làm bán thời gian trên tài khoản công cộng. Phân ra làm 100 tệ, 200 tệ và 300 tệ. Gửi một món quà tình cảm đến tất cả các nhân viên đi làm bán thời gian.” An Lương nói rõ.
Theo ước tính của cậu, bỏ ra tối đa 2 vạn trong chuyện này thì Vũ Nguyệt sẽ thu về danh tiếng không tệ!
Dù sao thì làm gì có chỗ nào phát phần thưởng cho nhân viên làm bán thời gian?