Bắt Đầu Làm Thần Hào

Chương 546: Ngôi làng trên mây

Chương 546: Ngôi làng trên mây
Quê hương của Bạch Nguyệt không phải ở huyện Bố Thác, mà là ở làng Vân Pha xã Liệt Hoả phía dưới huyện Bố Thác, một ngôi làng nhỏ ẩn mình sâu trong núi.
Ý nghĩa của huyện Bố Thác là “Một nơi có nhím và cây thông”, trong khi ý nghĩa của làng Vân Pha là một ngôi làng nằm trên mây.
Con đường dành cho máy cày trong núi trải dài từ xã Liệt Hoả đến làng Vân Pha.
Chiếc Land Cruiser đã trải qua quá trình sửa đổi để đi vượt địa hình, thích nghi rất tốt với các con đường dành cho máy cày.
An Lương hỏi: “Nếu không có máy cày, cậu định đi bộ về sao?”
“Ừ.” Bạch Nguyệt đáp lại một cách ngắn gọn.
“Cậu không sợ sao?” An Lương hỏi lại.
Bạch Nguyệt kinh ngạc nói: “Sợ?”
Cô gái ngốc nghếch này!
“Nơi hoang vu không xe, không người, cậu không sợ sao?” An Lương lại hỏi.
Bạch Nguyệt do dự một lúc, sau đó trả lời: “Không sợ.”
“Mình đã đi trên con đường này nhiều năm, tâm trí mình tràn ngập những kỷ niệm về nó.” Bạch Nguyệt nói rất nhẹ nhàng.
“Khi mình còn nhỏ, mẹ mình thường cõng mình vào xã, mình nhớ rất rõ con đường này. Sau này khi mẹ mình bị bệnh, mình đã địu một rổ dương dụ để vào xã bày sạp buôn bán, vì thế mình cũng khắc sâu ký ức về con đường này.” Bạch Nguyệt kể tiếp.
Là một người đến từ Thịnh Khánh, An Lương đương nhiên biết “dương dụ” là một tên gọi khác của “khoai tây”.
Khoai tây, dương dụ, mã linh thự, hiểu không?
Có vẻ như sức khỏe của Bạch Nguyệt kém là do vấn đề trong quá khứ.
“Theo vị trí hiện tại của chúng ta, đi về phía trước một đoạn sẽ thấy phiến đá mỏ vịt.” Bạch Nguyệt hơi ngượng ngùng nói: “Đó là cái tên mình đặt cho nó, nó là một tảng đá lớn nhô ra, trông hơi giống mỏ vịt nên hồi nhỏ gọi là phiến đá mỏ vịt. Nếu lúc nào đó gặp mưa, mình có thể đứng dưới phiến đá mỏ vịt để trú mưa.”
Có lẽ là vì đang trở về quê nhà, lại trong một môi trường quen thuộc, cô gái lầm lì Bạch Nguyệt đột nhiên nói rất nhiều.
An Lương lái chiếc Land Cruiser hướng về phía trước gần 1 km, dưới sự hướng dẫn của Bạch Nguyệt, cậu nhìn thấy một tảng đá to như mỏ vịt.
Hơn một tiếng sau, Bạch Nguyệt chỉ vào một đường hầm trống bên đường: “Đây là vị trí chính giữa, nếu đi bộ ra vào, thường sẽ dừng lại đây nghỉ ngơi, ăn chút gì đó để bổ sung năng lượng.”
Theo như Bạch Nguyệt nói, nếu đi bộ từ làng Vân Pha đến xã Liệt Hoả thì phải mất cả ngày. Vì đường núi khó đi, khi ra ngoài thường phải mang vác đồ đạc, nếu mang vác đồ nặng mà xuất phát từ sáng sớm thì tối khuya mới đến nơi.
An Lương tò mò hỏi: “Buổi tối cậu ở đâu?”
Bạch Nguyệt giải thích rằng ở xã Liệt Hoả có một ký túc xá chuyên dành cho người miền núi ở. Tất cả đều là dạng phòng ngủ tập thể nam riêng nữ riêng, không cần tốn tiền, đồng thời nước nóng cũng được cung cấp miễn phí.
Chuyện này...
An Lương âm thầm thở dài, ở phía rìa của thế giới phồn hoa chính là như vậy sao?
“Chiếc xe này rất tuyệt.” Bạch Nguyệt đột nhiên khen ngợi.
Chiếc Land Cruiser chỉ mất hơn một tiếng để đi được một nửa quãng đường, còn máy cày phải đi hơn hai tiếng. Suy cho cùng, nó là một Land Cruiser đã trải qua quá trình sửa đổi để đi vượt địa hình.
An Lương trả lời: “Đây là một chiếc xe địa hình chuyên nghiệp, hơn nữa đã trải qua quá trình sửa đổi để mạnh mẽ hơn. Nó được thiết kế để đối phó với những đường xá điều kiện như vậy.”
Chiếc Land Cruiser tiếp tục tiến về phía trước, gần nửa tiếng sau, An Lương đột nhiên đạp phanh vì giữa con đường dành cho máy cày xuất hiện một con báo!
Không sai!
Đúng là một con báo!
Là con báo trong thế giới động vật trên tivi!
“À, hóa ra là một con báo hoa mai!” Bạch Nguyệt vừa nhìn con báo vừa nói.
Nhưng con báo đã lao nhanh vào rừng khi Land Cruiser dừng lại.
“Mình đột nhiên cảm thấy, khi còn nhỏ, lá gan của cậu cũng lớn đấy!” An Lương cảm thán nói.
Đã là thời đại 9102 rồi, lại có thể gặp một con báo ở giữa đường, xin hỏi thời đại trong quá khứ liệu còn có gì nữa đây?
Bạch Nguyệt ngượng ngùng nói: “Trước đây, khi gặp báo hoa mai, mình đã sợ hãi đến bật khóc, nhưng người trong làng đã tạo thành nhóm để đi đến xã Liệt Hoả. Lá gan của báo hoa mai rất nhỏ, nếu trong tình huống có quá nhiều người, chỉ cần lớn tiếng la lên là có thể dọa được nó!
Được đấy!
An Lương biểu thị mình lại vừa tiếp thu được một kiến thức kỳ quái!
Nếu lần sau đi dã ngoại, đột nhiên gặp báo hoa mai thì cứ hét lên để xua đuổi nó?
Thôi dẹp đi, đối với sự gặp gỡ kỳ diệu như vậy, An Lương lựa chọn trao nó cho người khác.
E là người bình thường chẳng ai muốn gặp cái tình huống quái quỷ như là đang đi trên đường gặp báo hoa mai, đúng không?
Nếu hét to mà không dọa nó bỏ chạy vậy thì lẽ nào phải trượt? (1)
Tuy nhiên ngoài kiến thức kỳ lạ ra, An Lương đã nắm bắt được một kiến thức khác. Đó là những người dân làng Vân Pha sẽ đi theo nhóm khi đến xã Liệt Hỏa.
Nghĩ kỹ thì cũng không có gì lạ lắm!
Những người cùng một làng tạo thành đoàn đi chung với nhau, có vấn đề gì sao?
Như câu nói “Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại lên hòn núi cao”, dù cho là đang đi trên đường hay là đang đến xã Liệt Hỏa, bọn họ đều có thể đối phó với những tình huống bất ngờ.
“Mọi người trong làng của em thường đến xã Liệt Hỏa vào khi nào?” An Lương tò mò hỏi.
“Thường thì đều là ngày đầu tiên và ngày giữa của mỗi tháng. Còn ngày cụ thể sẽ do trưởng làng thảo luận với mọi người.” Bạch Nguyệt trả lời.
An Lương vừa nói chuyện phiếm với Bạch Nguyệt vừa lái xe về phía trước, nửa tiếng sau lại trôi qua, khi cậu đi vòng quanh khe núi, phía trước rất rộng rãi và sáng sủa. Trên sườn đồi phía trước, có những ngôi nhà nằm rải rác, mây trắng và sương mù bao quanh những ngôi nhà đó.
Ngôi làng Vân Pha này, đúng như tên gọi, ngôi làng trên mây.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất