Chương 549: n tình!
Hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” được nâng cấp quả thực rất đáng sợ!
Thậm chí không nể nang mặt mũi của An Lương, trường hợp như thế nào thì sẽ thể hiện như thế đó.
Thực ra thông tin trên hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” rất chính xác.
Chỉ có thể khuyên An Lương cũng phải hiểu đi chứ!
Làm gì có trường hợp “hút thuốc, uống rượu, tụ tập quán bar, và có rất nhiều bạn trai cũ” mà điểm đạo đức nhân phẩm vẫn là 99 điểm?
Sau khi An Lương đọc thông tin của mình, Bạch Nguyệt đã kéo mẹ cô là Bạch Linh đến.
“An Lương, đây là mẹ của mình, Bạch Linh.” Bạch Nguyệt giới thiệu cho An Lương trước.
An Lương lập tức lễ phép chào hỏi: “Xin chào dì Bạch, con tên là An Lương.”
Bạch Linh gật đầu trả lời: “Xin chào, An Lương, chào mừng con đến làng Vân Pha làm khách.”
Phù!
Nhìn thấy biểu hiện bình thường của Bạch Linh, An Lương rất yên tâm, cậu sợ Bạch Linh vừa bước đến đã hỏi tám phương tứ phía, đối xử với cậu như bạn trai của Bạch Nguyệt. Sau khi hai bên chào hỏi nhau, Bạch Linh mời An Lương đến nhà bà ấy để làm khách.
Sẽ không có vấn đề gì với chiếc Land Cruiser đậu ở cổng làng, không có chuyện trộm cướp ở các làng nằm trong núi sâu, dù gì bọn họ cũng đều là hàng xóm của nhau và môi trường sống rất khép kín.
An Lương đi theo Bạch Nguyệt và Bạch Linh dọc theo con đường nhỏ trong làng, Tầm 7 đến 8 phút sau, ba người họ đến một ngôi nhà đá, đó là căn phòng nhỏ bằng đá. Bạch Nguyệt hơi xấu hổ, cô ấy nói nhỏ: “Trong phòng hơi tối.”
An Lương xua tay: “Không sao.”
Cậu đi theo Bạch Nguyệt và Bạch Linh vào nhà, ngôi nhà bằng đá này là một đặc điểm tiêu biểu của địa phương, có cả bếp và phòng ngủ, ánh sáng trong phòng rất kém, chỉ có một ngọn đèn sợi đốt cường độ thấp.
Bạch Nguyệt đang rửa cốc, cô ấy chăm chỉ làm cho những chiếc cốc trông sạch sẽ hơn để tránh bị An Lương ghét bỏ.
Bạch Linh nhìn thấy hành động của Bạch Nguyệt, bà thầm thở dài.
“An Lương, cậu uống nước đi.” Bạch Nguyệt bưng một ly nước sôi tới.
An Lương không chán ghét mà nhấp lấy một ngụm, hành động này đã giành được thiện cảm của Bạch Linh.
“An Lương, cảm ơn con đã đưa Bạch Nguyệt về.” Bạch Linh nói rõ: “Buổi trưa chúng ta sẽ ăn cơm ở nhà, đừng chê cơm canh sơ sài.”
“Dì khách sáo quá!” An Lương trả lời.
Bạch Nguyệt đứng một bên, đưa ra đề nghị: “Mẹ, buổi trưa ăn thịt gà hầm sườn heo, bánh khoai tây chiên và khoai tây nướng, được không?”
Nếu không có An Lương, Bạch Linh nhất định sẽ từ chối!
Bởi vì dù là sườn heo hay thịt gà, chúng chỉ được ăn trong Tết Nguyên Đán hoặc các lễ hội quan trọng, hầu hết gà đều sẽ được gửi đến Xã Liệt Hoả để bán, đổi lấy một khoản thu nhập từ môi giới.
Bạch Linh đồng ý: “Được, mẹ sẽ đi làm ngay.”
“An Lương, cậu có muốn đi dạo quanh làng với mình không? Mình muốn đến thăm các cô chú của mình.” Bạch Nguyệt nói rõ.
Cô ấy tiếp tục nói thêm: “Trước đó, Vũ Nguyệt đã phát trước tiền thưởng cuối năm, vừa chẵn 2000 tệ. Mình muốn trả lại một ít tiền cho các cô chú trước.”
“Ừm!” An Lương đồng ý.
Những đứa trẻ mồ côi và góa phụ như Bạch Nguyệt và Bạch Linh khi sống trên núi sâu như vậy, bọn họ chắc hẳn đã nhận được viện trợ từ hàng xóm và trợ cấp viện trợ của chính phủ. Nếu không, theo tình trạng thể chất của Bạch Linh, cậu e rằng sẽ rất nghẹt thở.
Hai người bước ra khỏi nhà đá, An Lương tò mò hỏi: “Cậu nợ bao nhiêu?”
Bạch Nguyệt im lặng một lúc, sau đó trả lời: “Mình không muốn nhận sự giúp đỡ của cậu trong vấn đề này.”
“Hầy, cậu nghĩ là giúp miễn phí hả?” An Lương cố ý hừ hừ, nói: “Cậu đang làm ở Vũ Nguyệt, mình có thể trừ lương của cậu bất cứ lúc nào, cậu tưởng cậu còn có thể quỵt nợ sao?
Đột nhiên Bạch Nguyệt thấy hơi chua xót ở mũi.
Không phải công việc của Vũ Nguyệt cũng là An Lương giúp cô ấy sao?
“Trước đó cậu có bảo sẽ dẫn dì lên thành phố, chuyện này mình ủng hộ cậu. Mình thấy sức khỏe của dì rất tệ, sau khi ra khỏi đây, cậu hãy dẫn dì đi kiểm tra sức khỏe cho kỹ vào, nếu có vấn đề gì thì cứ tiến hành trị liệu.” An Lương nói.
An Lương nói tiếp: “Dù gì cũng sẽ phải đón dì lên thành phố, hai người thiếu bao nhiêu tiền, mình sẽ giúp hai người trả nợ trước, tránh để mọi người hiểu lầm. Còn về phần tiền này, về sau mình sẽ trừ vào lương của cậu!”
Bạch Nguyệt hít một hơi thật sâu, cô khẽ nói: “Tổng cộng là 13.260 tệ.”
“Đã tính tiền lãi chưa?” An Lương hỏi.
Bạch Nguyệt lắc đầu.
“Có giấy vay nợ không?” An Lương tiếp tục hỏi.
Bạch Nguyệt vẫn lắc đầu.
Quả nhiên là một ngôi làng hoang sơ trên núi.
Vay tiền trong thế giới phồn hoa khủng khiếp hơn nhiều.
“Cậu có nhớ mình đã vay tiền khi nào và vay bao nhiêu không?” An Lương hỏi lại.
Bạch Nguyệt gật đầu liên tục.
“Chúng ta hãy ra xe lấy ít tiền trước.” An Lương giải thích: “Nhân tiện, cậu gửi cho mình thông tin liên quan trên wechat, bao gồm cậu nợ bao nhiêu người trong gia đình, mỗi người lại nợ bao nhiêu tiền và cả việc đã mượn tiền từ lúc nào.”
Bạch Nguyệt im lặng lấy điện thoại ra và bắt đầu nhập những thông tin liên quan.
Hai người lại đến cổng làng, ở cổng làng có mấy cụ già đang hút thuốc lá, họ lần lượt chào Bạch Nguyệt và An Lương.
TuyAn Lương không hiểu tiếng địa phương nhưng cũng nhiệt tình vẫy tay đáp lại.
Lúc trước An Lương dự định đến quê nhà của Bạch Nguyệt, cậu đã chuẩn bị 20 vạn tiền mặt, nhưng có thể thấy cậu đã chuẩn bị nhiều hơn so với thực tế. Đợi Bạch Nguyệt gửi tin nhắn xong, cậu lập tức kiểm tra.
Tổng cộng là 13.260 tệ, chia thành năm người, người cho Bạch Nguyệt vay tiền sớm nhất là từ 15 năm trước, nhà này chính là nhà của A Lực • A Mộc • Xích Tử, tổng cộng 5260 tệ.
Chỉ hơn 5000 tệ, đối với nhiều người trong thế giới phồn hoa, e rằng không đáng nói, đúng không?
Nhưng đối với một góc của làng Vân Pha, nơi bị thế giới lãng quên, khoản tiền này lại là một ơn cứu mạng!
An Lương lấy ra từ trong cốp xe ba xấp giấy nhỏ màu đỏ, cậu cầm gói quà rượu và thuốc lá, hô lên: “Bạch Nguyệt, giúp mình một tay.”
Bạch Nguyệt đi tới.
An Lương đưa hai túi quà là thuốc lá và rượu cho Bạch Nguyệt, sau đó lại mang ra hai túi quà lớn là kẹo, tất cả đều giao cho Bạch Nguyệt cầm, vì An Lương còn phải cầm theo ba túi quà như vậy.
An Lương đã chuẩn bị rất kỹ, có mười phần gói thuốc lá, rượu và bánh kẹo, nhưng xem ra bây giờ không cần nhiều như vậy.
“Cậu xách nổi không?” An Lương hỏi.
“Mình xách được.” Bạch Nguyệt đáp lại
“Cậu đi trước dẫn đường đi, chúng ta sẽ đi trả tiền cho từng nhà.” An Lương nói.
Trong gói quà thuốc lá và rượu có hai chai rượu ngũ lương màu đỏ, giá không cao, hai chai chỉ 500 tệ. Ngoài ra còn có một hộp thuốc Hoa Tử giá khoảng 400 tệ, tổng giá trị được khống chế trong tầm 1000 tệ.
Giá cả như vậy không đắt lại có thể thể hiện được thành ý.
Về phần túi quà kẹo, trong đó gồm đủ loại kẹo nặng khoảng 3 cân và cả 2 cân socola. Tất cả đều là tiện tay lấy ở trong Vũ Nguyệt, nhưng xét về mặt giá trị thì nó cao hơn một chút, vừa đủ khoảng 1500 tệ.
An Lương dự định sẽ trả tiền theo kiểu chơi đẹp, tránh bị bới móc soi mói.
Danh tiếng trong vùng núi sâu rất quan trọng!