Chương 550: “Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Cao Cấp”!
Làng Vân Pha.
An Lương và Bạch Nguyệt tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ đến nhà của A Lực • A Mộc • Xích Tử.
Bạch Nguyệt nợ tiền gia đình Xích Tử nhiều nhất, An Lương lựa chọn đây sẽ là căn nhà đến thăm đầu tiên.
Khi cả hai gần đến nhà Xích Tử, An Lương bảo Bạch Nguyệt đưa phần quà là thuốc lá, rượu và hộp kẹo trong tay cô cho An Lương, tránh việc Bạch Nguyệt xách hai túi quà đứng trước cửa sẽ gây ra những hiểu lầm không đáng có.
Bạch Nguyệt mang một phần quà là thuốc lá, rượu và hộp kẹo đến trước cửa nhà Xích Tử, An Lương cầm theo bốn hộp quà đứng cách cửa hai mét.
Bạch Nguyệt đích thân thương lượng về việc trả lại tiền.
Theo như sự dặn dò của An Lương, lần trả nợ này không chỉ trả lại tiền gốc, mà còn tính lãi tương ứng với lãi tiền gửi ngân hàng.
Tuy nhiên, sự đơn giản ở vùng núi lại được thể hiện một lần nữa.
Gia đình Xích Tử nhận hộp quà là thuốc lá, rượu và hộp kẹo nhưng bọn họ không chịu lấy tiền lãi. Cuối cùng chỉ trả lại số tiền gốc là 5260 tệ, tình hình của bốn gia đình còn lại cũng giống hệt như vậy.
Sau khi trả tiền xong, An Lương không khỏi cảm thán: “Kiểu quan hệ này thật là tốt!”
Suy cho cùng, đây là một tình huống gần như không thể xảy ra trong thế giới phồn hoa, phải không?
Nếu bạn không tin?
Hãy thử vay tiền từ trên dòng thời gian xem nào!
Chỉ khi vay tiền trên dòng thời gian, bạn mới có thể biết được hoàn cảnh thực sự của mình.
Gần 1 giờ, An Lương và Bạch Nguyệt trở về lại nhà Bạch Nguyệt.
An Lương vừa bước vào nhà đá là ngửi thấy mùi thơm xộc vào mũi, đó là mùi của thịt heo và canh gà, An Lương bất giác nuốt nước bọt.
Bạch Linh nhìn thấy hai người họ đã trở lại, bà ấy nói: “Hai đứa rửa tay trước đã, dì sẽ mang canh gà lên ngay.”
Một lúc sau, An Lương ngồi vào bàn gỗ, có thể thấy Bạch Linh đã cố ý dọn dẹp sạch sẽ bàn gỗ, bát đĩa và đũa cũng được rửa rất sạch sẽ, những chi tiết này khiến An Lương cảm động, thầm thở dài.
“An Lương, thử món sườn heo này đi. Đây là món sườn heo làm bằng thịt heo đen độc nhất vô nhị ở vùng núi của bọn mình, ngon lắm đấy.” Bạch Nguyệt vừa nói, vừa nuốt nước bọt.
An Lương gật đầu: “Ừm, mình thử xem sao.”
Cậu gắp một miếng sườn heo lên, trước khi cho vào miệng, nó đã có mùi thơm ngào ngạt, cậu không thể kìm lòng mà nuốt nước bọt, sau đó ăn không ngừng.
Miếng sườn heo này thực sự rất ngon, thịt săn chắc và mịn, không có vân, hương vị được lưu giữ rất tốt, có mùi khói nhưng được rửa rất sạch sẽ.
An Lương không nhịn được ăn thêm một miếng nữa!
“Ngon quá!” An Lương khen ngợi.
“Cậu thử thêm món gà thả rông của nhà mình xem.” Bạch Nguyệt khuyến nghị.
An Lương gắp một miếng gà lên nếm thử, món gà gà thả rông trên núi chính gốc này quả nhiên ngon hơn, có vị tươi đậm đà, không có mùi tanh, trái lại còn có một mùi thơm dịu.
An Lương ăn thêm mấy miếng, cậu thật sự không khách sáo nữa.
Nhìn thấy An Lương ăn liên tục, trên mặt Bạch Nguyệt nở nụ cười.
“Cậu hãy nếm thử món khoai tây tím chỉ có ở chỗ mình đi.” Bạch Nguyệt lại nhắc.
Khoai tây tím là một giống khoai tây độc đáo ở Đại Lượng Sơn, mọc ở những vùng cao và lạnh, vỏ mỏng và mềm, hàm lượng tinh bột cao.
Điều đáng tiếc là nó có yêu cầu rất cao về môi trường trồng, cộng với năng suất thấp và giao thông đi lại không thuận tiện, khiến nó trở thành lương thực chính của các dân tộc địa phương ở vùng núi sâu.
An Lương gắp một củ khoai tây nướng, cậu tách làm đôi, tiếp đó chấm một ít bột ớt. Sau khi nướng xong, mùi thơm của khoai tây tím xộc vào mũi, nhân mịn nhẵn, quả là loại tốt nhất trong số những thứ tốt nhất.
‘Ký chủ đã thưởng thức món ăn tuyệt phẩm nguyên gốc, nếm được món ngon tuyệt đỉnh trên đầu lưỡi.’
‘Chúc mừng ký chủ đã nhận được 【Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Cao Cấp】’
Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Cao Cấp:
Hạn mức tiêu dùng một lần: 500 vạn
Hệ số hoàn tiền tiêu dùng: ngẫu nhiên từ 1 đến 9
Số lần hoàn tiền tiêu dùng: 1 lần
Món ngon của người dân vùng núi này đã giúp cậu nhận được “Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Cao Cấp”
Nếu hạn mức tiêu dùng là 500 vạn và nếu may mắn rút ngẫu nhiên số lần hoàn tiền là 9, vậy tức là sẽ được hoàn 4500 vạn?
Thẻ phần thưởng “Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về” à?
An Lương ăn thêm một củ khoai tây tím, trong lòng cậu chợt nghĩ đến một chuyện.
Món ăn nhẹ ở Vũ Nguyệt không phải đang thiếu nguồn khoai tây hảo hạng sao?
Loại khoai tây tím này chẳng phải là khoai tây ngon nhất sao?
Theo đánh giá của An Lương, sau khi tự mình nếm thử. Mùi vị của loại khoai tây tím này vượt trội hơn hẳn tất cả các loại khoai cậu đã ăn trước đây, cảm giác mịn nhẵn của loại khoai tây này không quá dính cũng không quá khô khốc làm nghẹn cổ họng.
“Bạch Nguyệt, trong thôn của cậu có nhiều khoai tây tím không?” An Lương đột nhiên hỏi.
Thực tế trước kia khi đang ở quầy món ăn nhẹ của Vũ Nguyệt, Bạch Nguyệt rất muốn nói chuyện này nhưng cuối cùng cô ấy đã không nói ra.
Bởi vì cô sợ An Lương sẽ hiểu lầm cô!
Bây giờ mọi chuyện vừa đúng lúc, An Lương đưa cô về nhà, cô cho An Lương nếm thử khoai tây tím, đồng thời thu hút sự chú ý của An Lương.
An Lương tiếp tục hỏi: “Khoai tây tím trong làng của cậu phải bán cho bên ngoài sao?”
“Lần trước cậu cũng nghe rồi đấy, chất lượng khoai tây trong món ăn nhẹ ở Vũ Nguyệt rất tệ, nếu dùng loại khoai tây tím của làng cậu, chắc cậu cũng biết hiệu quả của nó rồi nhỉ?” An Lương nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Linh trả lời thay Bạch Nguyệt: “An Lương à, giao thông ở đây rất là tệ.”
An Lương thoải mái trả lời: “Hoàn toàn không có gì phải lo lắng về vấn đề giao thông.”
“Nếu như không có gì phải lo lắng về vấn đề giao thông, làng nhất định sẽ bán khoai tây tím. Vì bình thường bên làng của dì cũng phải địu khoai đi xã Hỏa Liệt để bán mà.” Bạch Linh nói rõ.