Chương 568: Điều ước chân thành!
Lương ca đẹp trai không?
Câu hỏi này, nếu hỏi hồ ly tinh nhỏ, thì hồ ly tinh nhỏ chắc chắn sẽ trả lời cực kỳ đẹp trai, trong mắt người yêu đều tốt cả, không cần giải thích nhỉ? Con mèo lớn ở Đế Đô kia, chắc hẳn đáp án cũng như vậy.
Dù gì bản thân Lương ca cũng cảm thấy mình khá đẹp trai mà!
‘Tôi muốn cầu nguyện!’ An Lương âm thầm ngỏ ý muốn cầu nguyện.
‘Đã kích hoạt phần thưởng 【Cầu Nguyện Sinh Nhật】, mời ký chủ cầu nguyện.’ Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng phản hồi.
‘Tôi mong Tôn Hà thọ lâu trăm tuổi, không nhiễm bệnh tật, bình bình an an.’ An Lương tiến hành cầu nguyện.
Điều ước này là lời chúc phúc Bạch Nguyệt từng dành cho cậu!
Lời chúc phúc của thiếu nữ thuần khiết: Một thiếu nữ thuần khiết không vết nhơ, chúc phúc cho ký chủ một cách chân thành, chúc phúc ký chủ thọ lâu trăm tuổi, chúc phúc ký chủ không nhiễm bệnh tật, chúc phúc ký chủ bình bình an an.
Bây giờ An Lương mong mẹ của mình cũng thọ lâu trăm tuổi, không nhiễm bệnh tật, bình bình an an.
‘Cầu nguyện thất bại!’
‘Phẩm hạnh đạo đức của Bạch Nguyệt đạt đến cảnh giới 【Chân thành bậc nhất】 , ký chủ không thể thực hiên lại chúc phúc chân thành của Bạch Nguyệt.’
‘Hiệu quả cầu nguyện giảm thành: Tôn Hà sẽ không nhiễm bệnh nặng, bình bình an an.’
‘Ghi chú đặc biệt: Tôn Hà vẫn sẽ xuất hiện các bệnh tật thường gặp như ho hen cảm cúm, nhức đầu sốt vân vân…’
Thì ra lời chúc phúc của Bạch Nguyệt với cậu mạnh mẽ đến vậy sao?
Tuy rằng trước đó An Lương đã đánh giá cao giá trị chúc phúc của Bạch Nguyệt đối với cậu hết lần này đến lần khác, thậm chí đến mức một nghìn ức cũng không trao đổi, nhưng bây giờ xem ra cậu vẫn đánh giá thấp chúc phúc chân thành của Bạch Nguyệt.
Đặc biệt là lời chúc phúc ‘Thọ lâu trăm tuổi’ mà cậu đã từng bỏ qua.
Vậy nên Lương ca chắc chắn sẽ sống thọ trăm tuổi?
Bây giờ xem ra thì hình như đúng vậy!
Tuy là lần cầu nguyện của An Lương thất bại, và hiệu quá bị giảm đi, An Lương vẫn cảm thấy cực kỳ hài lòng, ít ra Tôn Hà miễn dịch cách bệnh tật nặng, hơn nữa nhân được chúc phúc bình bình an an.
Còn đồng chí Lão An?
Thôi đợi thêm đi nhỉ?
Đợi lúc sinh nhật năm sau của An Lương, cậu mới cầu nguyện cho đồng chí Lão An.
Còn về phần chúc phúc này có đáng hay không, đó lại là câu hỏi tuỳ vào người trả lời.
Dù gì đối với An Lương mà nói, điều ước chúc phúc này hoàn toàn xứng đáng!
Bởi vì Tôn Hà là mẹ của cậu!
Ngày hôm sau.
Buổi sáng vừa mới 7 giờ Tôn Hà đã gọi An Lương dậy.
“An Lương, con mau dậy đi, mẹ chuẩn bị mì trường thọ, cho con thời gian ba phút.” Tôn Hà nói lớn tiếng.
An Lương mơ mơ màng màng đáp lại: “Dạ vâng.”
Mì trường thọ đã là tiết mục cố định vào sinh nhật của An Lương.
Mỗi lần sinh nhật An Lương, Tôn Hà cũng sẽ đích thân kéo mì làm cho An Lương một tô mì trường thọ, bà ấy và An Thịnh Vũ cũng sẽ cùng ăn.
An Lương đến phòng khách sau khi rửa mặt một cách đơn giản và nhanh chóng, vừa đúng lúc An Thịnh Vũ bưng mì trường thọ lên bàn.
“Mau đến đây ăn, sáng sớm 6 giờ mẹ con đã thức dậy nhào mì, nhóc con hiểu rồi chứ?” An Thịnh Vũ nói tốt cho Tôn Hà, từ đó có ý đồ nâng cao địa vị gia đình.
Nhưng điều đó là không thể nào!
Cho dù tiến thân thành tổng tài bá đạo, địa vị ở nhà của đồng chí Lão An cũng vẫn là thứ ba, Tôn Hà thứ nhất, An Lương thứ hai, đồng chí Lão An thuộc về vị trí ăn hành tuyệt đối.
Bao nhiêu năm nay rồi chưa hề thay đổi!
An Lương ngồi vào bàn ăn, cậu vừa trộn đều mì trường thọ, vừa hỏi rằng: “An Thịnh cần tiền vay vốn ngân hàng hả bố?”
An Thịnh Vũ trả lời: “Ừm! Dự án lần này quá lớn, chúng ta ăn hẳn hạn ngạch tận một trăm ức, hiện tại dự án mới vừa triển khai, đợi sau khi các công ty xây dựng khác hoàn thành nhiều vấn đề cơ bản hơn, chúng ta sẽ phải mở rộng quy mô thêm bước nữa, tiền vốn hiện tại của An Thịnh chắc chắn không đủ, vậy nên cần sự ủng hộ vay vốn của ngân hàng.”
“Bố dự định chọn ngân hàng nào?” An Lương hiếu kỳ hỏi.
An Thịnh Vũ trả lời: “Hiện tại vẫn chưa xác định. Theo tính toán của tài chính nội bộ công ty chúng ta, tổng lượng vốn cần thiết vượt quá hai mươi ức, tiền vốn lớn như vậy, cộng thêm dự án lời chắc không lỗ, chúng ta cần suy nghĩ kỹ càng, tổng hợp các trường hợp lãi suất vay vốn, thời hạn vay vốn, tốc độ giải ngân, cùng với hạn chế sử dụng vốn vay của các ngân hàng để so sánh.
“Có đối tượng hợp tác sơ bộ chưa ạ?” An Lương hỏi xoáy.
An Thịnh Vũ hỏi ngược lại: “Con có suy nghĩ gì?”
“Con có mẹ của một người bạn học làm việc ở ngân hàng.” An Lương nói đúng trọng tâm.
“Bạn học nữ?” An Thịnh Vũ hỏi vặn.
An Lương gật đầu đáp: “Dạ, bạn học cấp ba, Lý Tịch Nhan.”
Tôn Hà vừa hay bước ra từ trong bếp: “Mẹ nhớ con bé đó, khá xinh xắn, tụi con đang quen nhau hả?”
An Lương phủ định: “Mới có một chút tiến triển, cô ấy học chuyên ngành truyền thông tốt nhất của trường đại học Phúc Đán ở Ma Đô, nơi đi học khoảng cách hơi xa một chút.”
“Từ Thiên Phủ đến Ma Đô, hình như chỉ cần có hai tiếng đồng hồ?” Tôn Hà nói: “Dù gì tiền máy bay cũng rẻ, con cũng đâu thiếu tiền vé máy bay.”
Điều này…
Tôn Hà hiện đại như vậy sao?
Rõ ràng là yêu xa, mà sao bị bẻ thành như yêu cùng thành phố vậy?
“Chừng nào con bé về, con có thời gian đưa về đây cho bố mẹ xem thử.” Tôn Hà nói rõ bổ sung.
“Mẹ!” An Lương than thở: “Chuyện đã đâu với đâu đâu chứ!”
An Thịnh Vũ hỏi: “Con bé chưa về à?”
Câu hỏi này sắc bén đấy!
Trước đó An Thịnh Vũ đã đoán được việc An Lương qua đêm bên ngoài có vấn đề, bây giờ hỏi như vậy, chẳng phải đang thử An Lương sao?
An Lương không thể nói dối: “Đại học Phúc Đán còn chưa được nghỉ.”
Dù gì lúc nào đại học Phúc Đán nghỉ, không phải chuyện chỉ cần một cuộc gọi là biết sao?
An Thịnh Vũ nhìn chằm chằm An Lương, ông ấy không có nói gì, chỉ đáp lại: “Chuyện của mẹ bạn con, tự con nói chuyện với bà ấy, sau đó đưa điều kiện tương ứng cho bố, trong trường hợp cùng điều kiện, chúng ta sẽ ưu tiên chọn bà ấy.”
“Dạ vâng.” An Lương thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra đồng chí Lão An là mắt nhắm mắt mở rồi hả?
Hoặc là sự an tâm khi heo nhà mình cuối cùng cũng biết lùa bắp cải rồi?
Khoan đã!
Hình dung như vậy bệnh hoạn đấy!