Chương 100. Đặc Sản Thịnh Khánh: Bảo Miểu Long!
‘Thẻ Hoàn Tiền Thưởng Thức’: Ký chủ tổ chức hoạt động thưởng thức đồ ăn ngon cùng với bảy người, sau khi hoạt động kết thúc, ký chủ sẽ được hoàn tiền từ 1-10 lần, hơn nữa còn có thể nhận thêm tiền tùy theo độ hài lòng của tất cả thành viên ngoại trừ ký chủ.’
Mức hoàn tiền của ‘Thẻ Hoàn Tiền Thưởng Thức’ thua xa ‘Thẻ Hoàn Tiền Thưởng Thức Đồ Ngon’, vì mức hoàn tiền của ‘Thẻ Hoàn Tiền Thưởng Thức Đồ Ngon’ là rút ngẫu nhiên từ 1-100 lần.
Nhưng mà An Lương phát hiện một điều quan trọng!
‘Thẻ Hoàn Tiền Thưởng Thức Đồ Ngon’ giới hạn thức ăn, hơn nữa nhiều nhất cũng chỉ có thể mời ba người.
Nhưng ‘Thẻ Hoàn Tiền Thưởng Thức’ lại không giới hạn thức ăn!
Hơn nữa, số người tham gia cũng nhiều hơn, tận 7 vị trí, đồng nghĩa với việc có thể nhân 7 lần.
Xét thấy ‘Thẻ Hoàn Tiền Thưởng Thức’ không giới hạn thức ăn, An Lương đang suy nghĩ xem có nên đi dạo một vòng 'Trung Tâm Sân Vận Động' hay không? (1)
(1) Thường thì xung quanh mấy trung tâm sân vận động sẽ có mấy quán bar.
Nói lý thì, người đàn ông tốt như An Lương còn chưa từng vào quán bar nào!
Nghe nói quán bar có Armand de Brignac, loại lớn loại nhỏ gì đó, mười mấy ngàn tệ một bộ, dựa theo mức hoàn tiền này, 8 người tiêu tiền ở mức sáu con số cũng không thành vấn đề?
Lỡ như vận may tốt rút trúng hoàn tiền gấp mười lần, lại thêm số lần của bảy người theo cùng nữa?
“An Lương, nếm thử miếng xương cột sống của con cừu này đi.” Vân Hải Dương giới thiệu: “Cột sống cừu nhà bọn họ thuộc dạng thuốc, thế nhưng hương vị rất cân bằng, không chỉ ngon, còn có thể tẩm bổ thân thể, cậu ăn nhiều một chút, tối nay sắp xếp gặp mặt nhân viên Ferrari kia đi.”
An Lương phản lại: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi! Hải Dương, tôi nói thật, tôi quen cô ấy từ trước, quan hệ của chúng tôi chỉ là bạn bè.”
“Bây giờ chỉ là quan hệ bạn bè mà thôi!” Vân Hải Dương cười nham hiểm.
An Lương thưởng thức cột sống cừu một chút, quả nhiên có một chút mùi dược liệu nhàn nhạt, nhưng lại rất khó nhận ra, có lẽ chủ quán đã đặc biệt giữ lại mùi vị, để chứng minh trong món này có bài thuốc?
Hơn 1 tiếng sau, lẩu dê nhúng chuẩn bị đến hồi kết, Lý Tồn Viễn hỏi trước: “Cậu Lương, kế hoạch chiều nay thế nào?”
An Lương trả lời: “Chiều nay tôi phải đi xử lý chiếc Audi Q7 kiểu mới một chút, đó là chuyện bố tôi dặn dò, tránh việc ông ấy không thanh toán Ferrari cho tôi, nếu không khóc chết mất?”
Vân Hải Dương mặt đầy chấm hỏi, ý An Lương là cậu ta tự trả trước, sau đó lại đi tìm bố mình đòi tiền, vậy có nghĩa là số tiền An Lương nắm giữ là hơn 6 triệu tệ?
Rõ ràng Lý Tồn Viễn cũng nghĩ đến điểm này, cậu ta và Vân Hải Dương, hai mắt nhìn nhau.
Vân Hải Dương trêu chọc: “Tôi xin cậu đấy, làm người đi!”
“Tôi làm sao?” Dáng vẻ An Lương đầy nghi hoặc.
Vân Hải Dương nhìn thấy An Lương không giống đang giả bộ, cậu ta lại trêu chọc: “Trong lúc nhất thời tôi không phân biệt được rốt cuộc cậu có đang khoe khoang hay không!”
Vân Hải Dương nói tiếp: “Cậu Lương, ý của cậu là, quỹ tài chính nhàn rỗi của cậu có hơn 6 triệu tệ, sau đó cậu mua Ferrari hơn 6 triệu tệ trước, tiếp đó lại về đòi tiền, đúng không?”
“Có vấn đề gì sao?” An Lương hỏi lại.
“......” Vân Hải Dương im lặng.
“Hình như thật sự không có vấn đề gì...” Vân Hải Dương thở dài: “Xem như tôi hiểu rõ, lúc trước người trong nhà nói về thái độ của cậu sau khi cứu được Hinh Hinh.”
“Thái độ gì?” An Lương tò mò hỏi lại.
“Tôi tin cậu cũng biết, thân phận chị họ tôi không đơn giản?” Vân Hải Dương có ý định ngả bài.
“Chờ một chút! Hải Dương, cậu chờ một chút!” An Lương ngắt lời Vân Hải Dương.
“Hửm?” Vân Hải Dương nghi hoặc nhìn An Lương.
An Lương cố ý đặt hai tay lên mặt bàn, sau đó mới mở miệng: “Cậu có thể bắt đầu, có phải theo kịch bản 《 Tỷ Phú Phố Tây Hồng 》 , cậu muốn ngả bài rồi?”
An Lương bổ sung: “Yên tâm, tôi chịu được!”
“Cút, cút, cút!” Vân Hải Dương bị An Lương chọc cười: “Nhưng mà cũng đúng là như vậy, điều kiện nhà cậu không tệ, đúng là không cần lấy lòng nhà chị họ tôi.”
An Lương bình tĩnh trả lời: “Lấy sự chân thành mà kết bạn, hợp thì chơi, ghét thì tan, không cần quan tâm tới những thứ nhỏ nhặt.”
An Lương nói tiếp: “Tính cách bọn tôi khá hợp, tam quan lại giống nhau, lập trường cũng giống nhau, đương nhiên có thể trở thành bạn bè.”
“Ví dụ như ba anh em chúng ta, nếu trong buổi triển lãm xe, các cậu nói ‘Mày nhìn gì', chắc chắn tôi sẽ trả lời ‘Nhìn mày đó, làm sao’, sau đó chúng ta sẽ không thể ngồi chung với nhau ăn lẩu dê nhúng như bây giờ?” An Lương nêu ví dụ.
Lý Tồn Viễn nói đùa: “Cậu có biết mình đang bêu xấu anh em không?”
An Lương lúng túng vò đầu: “Tuyệt đối không có ý bêu xấu, nét đặc sắc của địa phương, đặc sắc của địa phương, ví dụ như Thịnh Khánh bọn tôi, cũng có nét đặc sắc của địa phương.”
Vân Hải Dương tò mò: “Bên cậu có nét đặc sắc gì, tôi hỏi trước cho rõ, tránh sau này qua gặp chị họ lại dính.”
An Lương đàng hoàng chững chạc trả lời: “Ở chỗ chúng tôi, nếu có người nhìn cậu, cậu trả lời hắn ta: “Cậu đúng là một con bảo miểu long!”
An Lương nói tiếp nói: “Bảo miểu long là phương ngôn của Thịnh Khánh bọn tôi, bảo chính là bảo bối, miểu long chính là con cao quý nhất trong 9 đứa con của rồng, hợp lại chính là đứa con tôn quý, dùng để biểu đạt thiện ý.”
Lý Tồn Viễn nghi ngờ: “Còn có cách nói này?”
Đột nhiên Vân Hải Dương bật điện thoại di động lên, âm thanh Hinh Hinh truyền ra từ loa điện thoại di động: “Này này này, cậu Hải Dương là bảo miểu long!”
“Vân Hinh!” m thanh Vân Hi Nguyệt cũng truyền tới, rõ ràng là đang quát Vân Hinh.
“Lương, cậu nói xem tôi tin không?” Vân Hải Dương im lặng nhìn An Lương.
------------
PS: Có ai muốn đổi kim phiếu lấy tlt thì nhắn tin cho Ngọc_Trúc_Anh theo link https:///user/11366721/ nha