Chương 99. Thưởng Thức Đồ Ngon Cùng Bạn Bè
Đây là trận cá cược trước đó của bọn họ!
An Lương dùng 6,4 triệu tệ mua Ferrari 488 Pista, đương nhiên cậu có thể xin được wechat của Trần Tư Vũ.
“Ha ha, trưa nay tôi mời, thực ra tôi đã quen biết với người đẹp này từ trước.” An Lương thẳng thắn.
Dù sao đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, không quan trọng.
“Anh trai đỉnh đấy!” Vân Hải Dương hâm mộ, cậu ta thấp hơn Trần Tư Vũ một cái đầu, lại không biết hát bài 《 Dũng Khí 》 của Lương Tĩnh Như.
Lý Tồn Viễn mỉm cười trả lời: “Có chơi có chịu, bất kể có quen từ trước hay không.”
An Lương lại coi trọng Lý Tồn Viễn hơn một chút, tính cách của người này không tệ.
“Được, vậy cảm ơn cậu chiêu đãi.” An Lương trả lời nói.
Lý Tồn Viễn lấy điện thoại di động ra, cậu ta mở mã QR trên wechat: “Trước tiên thêm bạn wechat đi, tôi và Hải Dương còn muốn qua gian hàng khác một chút, lát nữa gọi cậu?”
An Lương thêm wechat của Lý Tồn Viễn và cả Vân Hải Dương, sau đó trả lời: “Đi chung đi, tôi còn muốn xem Audi Q7, bố tôi đã đặc biệt dặn dò chuyện này.”
“Được.” Lý Tồn Viễn tò mò trong lòng, An Lương tự mua Ferrari 488 Pista hơn 6 triệu tệ, bố cậu ta lại xem trọng Q7?
Khiêm tốn vậy sao?
Ba người đi qua gian hàng Audi nhìn một vòng, Audi Q7 kiểu mới vẫn còn nhiều vấn đề, ví dụ như vẻ ngoài không đủ ngầu, vẫn giống đàn em Audi Q5L, thế nhưng giá cả lại cao hơn đời trước.
Nhưng vì là Audi mà, ra thị trường được 2 tháng, không phải giá giảm 20% rồi sao?
Gần tới trưa.
Lý Tồn Viễn dò hỏi: “An Lương, trưa nay chúng ta đi ăn lẩu dê nhúng không?”
Đương nhiên An Lương cũng không từ chối: “Mọi thứ đều nghe theo cậu sắp xếp.”
“Ừm, chúng ta đi luôn đi.” Lý Tồn Viễn quyết định: “Đúng rồi, anh trai có muốn gọi nhân viên Ferrari kia không?”
An Lương xua tay: "Đây là chuyện của ba anh em chúng ta.”
“Đúng đúng đúng, chuyện của ba anh em chúng ta.” Vân Hải Dương đồng tình.
Tại bãi đỗ xe Trung tâm Triển lãm Quốc tế, chiếc xe Lý Tồn Viễn dùng là Mercedes E300L, tình huống như vậy khiến cậu không thể xỉa xói, cậu cũng đi Mercedes E300L.
Trước khi lên xe, An Lương đặc biệt dùng máy quét kiểm tra độ thiện cảm của hai người họ, trong đó độ thiện cảm của Vân Hải Dương cao hơn một chút, lên tới 69 điểm, một điểm nữa sẽ vào phạm trù bạn thân.
Độ thiện cảm của Lý Tồn Viễn cũng hơn 60, đạt tới 62 điểm, vượt qua mối quan hệ ‘người qua đường’, tiến vào phạm trù bạn bè.
Chừng 30 phút sau, Lý Tồn Viễn dẫn An Lương tới một chỗ Tứ Hợp Viện, cậu ta vừa đi vừa giới thiệu: “Chỗ này không dễ tìm, nghe đồn trước kia ông chủ ở đây từng là một cao thủ trong cung thời xưa!”
Vân Hải Dương bổ sung: “Hương vị của lẩu dê nhúng ở đây rất ngon, khắp Đế Đô này, cá nhân tôi cảm thấy ông ấy là số một.”
“Đúng rồi anh trai, tôi...”
An Lương trực tiếp ngắt lời Vân Hải Dương.
“Hải Dương, cậu khách sáo quá rồi, trực tiếp gọi tên tôi là được.” An Lương thật sự không chịu nổi cách xưng hô anh trai này, tên này gốc là người Đế Đô, sao giờ lại tốt quá vậy?
Vân Hải Dương gọi ‘anh trai’ chỉ là đùa giỡn, cậu ta rất mê xe, nhưng cũng không phải chưa từng lái thử Ferrari và Porsche cao cấp, đa phần đều là nói đùa.
Về việc muốn đi Thịnh Khánh với An Lương, đó cũng chỉ là đang thăm dò An Lương mà thôi, xem có thể kết giao cùng An Lương hay không.
Còn nếu muốn đi Thịnh Khánh?
Ở Thịnh Khánh, ngay cả bãi đua xe địa hình cũng không có, còn chơi siêu xe cao cấp cái gì?
Chơi khỉ khô!
Trong phòng riêng ở phía Bắc của Tứ Hợp Viện, ba người ngồi xuống, một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi đi vào, ông ấy thân thiện chào hỏi: “Tồn Viễn, hôm nay muốn sắp xếp thế nào?”
“Chú Chu, chú tự sắp xếp đi, ngoài ra về phần đồ chấm thì làm theo phong cách cay cay của Thịnh Khánh, hôm nay bọn cháu chiêu đãi người anh em đến từ Thịnh Khánh.” Lý Tồn Viễn giải thích.
Chú Chu nhìn An Lương một cái, rồi mới gật đầu nói: “Được rồi! Chú đi chuẩn bị một chút cho mấy đứa.”
Đợi chú Chu rời khỏi phòng, Vân Hải Dương nói tiếp: “Nghe đồn ông nội của chú Chu từng phục vụ cho Lão Phật Gia, bố chú kế thừa tay nghề, chú cũng thừa hưởng tay nghề của cụ ông.”
Lý Tồn Viễn cảm thán: “Chỉ tiếc không được nếm thử tay nghề của cụ ông chú.”
Không đầy 10 phút sau, một cái nồi bằng đồng đặt trên bếp than truyền thống được đưa lên, sau đó là bốn mâm thịt dê có độ dày vừa phải.
Vân Hải Dương giới thiệu tiếp: “Thịt dê nhà chú Chu đều là cắt tươi, mặc dù không mỏng như giấy giống các loại thịt dê đông lạnh kia, nhưng hương vị chắc chắn ngon hơn, cậu nếm thử xem.”
An Lương dùng đũa kẹp miếng thịt dê bỏ vào nồi đồng được đốt bằng than, khuấy khuấy vài lần, sau đó cậu nhúng với nước chấm ớt khô, hương vị thịt dê tươi mới kết hợp với ớt khô tạo thành một mùi vị rất đặc biệt!
“Nước chấm ớt khô không tệ, có phong cách Thịnh Khánh!” An Lương khen ngợi.
An Lương lại nhúng tiếp một miếng thịt dê khác, chấm với nước chấm cay, sau đó vẫn đưa ra lời khen ngợi: “Không tệ không tệ! Không chỉ nước chấm ngon, thịt dê không bị mất mùi, ngược lại còn có một mùi hương thoang thoảng.”
“Ha ha ha, tôi còn tưởng cậu không nếm ra!” Vân Hải Dương nhanh chóng nói: “Đây chính nguyên nhân hạn chế nhà chú Chu mở rộng quy mô, toàn bộ dê nhà chú đều là tự nuôi, nhà của chú có một trại chăn nuôi ở Hạ Ninh, vì chi phí nuôi dưỡng quá cao, lại thêm việc phương thức nuôi dưỡng phải được bảo mật, nhà của chú mới không thể mở rộng quy mô.”
‘Tinh!’
‘Thông qua việc thưởng thức đồ ngon cùng bạn bè, vị giác ký chủ thưởng thức đạt mức độ hài lòng.
‘Chúc mừng ký chủ nhận được 【 Thẻ Hoàn Tiền Thưởng Thức 】 ’