Chương 120. Phần Thưởng Đến Từ Niềm Hạnh Phúc Đời Thường
Khoảng hơn sáu giờ tối, Trần Tư Vũ chở An Lương đến một con hẻm cũ ở phía đông thành phố.
“Gần đến rồi, còn khoảng năm phút nữa.” Trần Tư Vũ kêu An Lương xuống xe.
Hai người đang đi dạo trong ánh hoàng hôn chiều tà, Trần Tư Vũ chủ động đưa ngón tay chỉ về phía bên phải: “Nhìn bên đó, đó là trường tiểu học của tôi.”
“Vậy ra nhà cô ở gần đây à?” An Lương hỏi.
Trần Tư Vũ lắc đầu: “Trước kia nhà ông nội tôi ở đây.”
An Lương không hỏi thêm nữa, bởi vì cậu đã nghe ra được vấn đề trong câu trả lời: “nhà ông nội”, “trước đây”, vậy có khả năng ông lão đã qua đời rồi?
Mặc dù An Lương không hỏi, nhưng Trần Tư Vũ đã chủ động nói tiếp: “Ông nội tôi đã qua đời rồi, nhà cũ ở đây cũng đã đổi chủ từ lâu. Chỉ còn sót lại một chút ký ức tuổi thơ mà thôi.”
An Lương trầm mặc không nói gì.
Chưa đến năm phút sau, Trần Tư Vũ đã dẫn An Lương đến tầng trệt của căn nhà chung cư cổ, cô chỉ vào phía trước nói: “Chính là chỗ này đây, chúng ta đến nơi rồi.”
An Lương nhìn lướt qua thì thấy một bảng hiệu đơn giản: Mì dê hầm thập cẩm bà Hùng. Biển hiệu trông khá tồi tàn, nhìn qua dường như đã bị bào mòn theo năm tháng.
“Khi tôi học lớp một, mì dê hầm thập cẩm bà Hùng đã có ở đây rồi. Món mì dê hầm thập cẩm của gia đình họ thực sự rất ngon.” Trần Tư Vũ giới thiệu.
Hai người bước vào cửa hàng mì dê hầm thập cẩm bà Hùng. Nói là cửa hàng nhưng thực chất chỉ là phòng khách ở tầng 1 của khu dân cư. Phòng khách có 8 bàn dài, trong đó 6 bàn đã chật cứng người.
Khi Trần Tư Vũ bước vào, cô chủ động gọi món: “Bà Hùng, cho cháu 2 suất mì dê hầm thập cẩm nhé.”
“Hóa ra là Tư Vũ à, lâu rồi không thấy cháu đến ăn.” Bà Hùng nhìn khoảng tầm trên dưới sáu mươi tuổi, lúc trò chuyện với Trần Tư Vũ thì nhìn qua thấy An Lương nên chủ động hỏi chuyện phiếm: “Bạn trai đấy à?”
Trần Tư Vũ không khẳng định cũng không phủ nhận, cô chỉ dặn dò thêm: “Bà Hùng, mì của cháu ninh kỹ hơn một chút nữa nhé.”
“Được rồi” Bà Hùng đáp lại.
Trần Tư Vũ và An Lương ngồi xuống bàn số 8. Một lúc sau, hai tô mì dê hầm thập cẩm được bưng lên. Vừa bưng lên bàn, An Lương đã ngửi thấy một mùi thức ăn tươi mới thơm ngon.
Ánh mắt cậu sáng lên, múc một thìa nước dùng thổi cho nguội rồi mới cho lên miệng.
Nếu như đúng với mùi hương thơm phức mà cậu vừa ngửi được thì chắc chắn nước mì hầm dê này rất tươi và không có cảm giác béo ngậy. Cậu uống một ngụm rồi lại một ngụm nữa, tấm tắc khen: “Đúng là ngon thật đấy!”
“Anh ăn thử cả mì nữa mà xem.” Trần Tư Vũ nhắc nhở.
An Lương gắp lấy mấy sợi mì, sau đó thổi thổi cho nguội trước khi nếm.
An Lương vừa nhai mì vừa thưởng thức và phát hiện ra rằng món mì do bà Hùng làm thực sự mỏng mịn và không hề có bất kỳ mùi vị pha trộn hương liệu không tự nhiên nào.
“Phát hiện ra chưa?” Trần Tư Vũ lộ ra vẻ hứng thú: “Mì của nhà bà Hùng làm đều là sợi mì do chính tay họ làm thủ công, nguyên liệu đảm bảo 100% tươi nguyên.”
An Lương khẽ gật đầu: “Đúng là rất ngon!”
'Chúc mừng kí chủ đã đạt được một sự kiện hạnh phúc thưởng thức thường ngày, phần thưởng là một gói bốc thăm may mắn ngẫu nhiên. Xin hỏi có mở ra không?'
Trước đây, khi đến nông gia lạc Sơn Thuỷ Mộc ở quận Đồng Châu để thưởng thức món cá luộc hấp nguyên con thì không có phần thưởng nào được kích hoạt. Nhưng hiện tại chỉ đang ăn một bát mì dê hầm thập cẩm trị giá 12 tệ thì bỗng nhiên lại nhận được phần thưởng.
Quả nhiên là kiểu hạnh phúc đến từ những điều bình thường nhất!
'Mở gói rút thăm may mắn ngẫu nhiên.' An Lương ngầm bí mật ra lệnh.
Đối với kiểu hạnh phúc thường nhật này, An Lương không có quá nhiều hy vọng xa vời, chỉ cần không phải là một triệu xu Răng Hổ thì An Lương đều có thể vui vẻ tiếp nhận.
Nếu như lại là xu Răng Hổ?
Được thôi!
Cũng vẫn thơm!
Tương đương với chơi cho vui thôi, có gì mà phải ghét bỏ đây?
'Xin chúc mừng kí chủ đã nhận được Thẻ thông tin xu hướng giao động của cổ phiếu trong ba ngày.'
'Thẻ thông tin xu hướng giao động của cổ phiếu trong ba ngày có thể tuỳ ý quyết định thời gian bắt đầu sử dụng.'
Sau tất cả thì từ hạnh phúc đời thường đã đem đến niềm vui bất ngờ này?
Phần thưởng này quá tuyệt!
Mặc dù chỉ có thể nhận được thông tin ngẫu nhiên về một loại cổ phiếu, nhưng đó là thông tin về xu hướng biến đổi trong vòng ba ngày!
Nếu may mắn chọn được một loại cổ phiếu chất lượng, và đã được dự báo trước sự biến động của nó trong vòng ba ngày, chẳng lẽ An Lương còn không kiếm được tiền sao?
Quan trọng hơn, dữ liệu thông tin này không chỉ đơn giản là vấn đề kiếm ra tiền, mà nó còn có thể giúp An Lương mua chuộc lòng người.
Ví dụ như An Lương sẽ chia sẻ thông tin này thì sao nhỉ?
An Lương sẽ chia sẻ thông tin này trong một phạm vi nhất định để mọi người đều có thể kiếm ra tiền. Và như thế An Lương đã có thể tiến một bước đầu tiên xây dựng một mạng lưới quan hệ ngoại giao của riêng mình.
Có câu nói: Thiên hạ này sống đều vì lợi ích!
Dù là Lý Tồn Viễn hay là Vân Hải Dương đi chăng nữa thì mục đích ban đầu của An Lương vốn là muốn mua chuộc lòng người để mở rộng các mối quan hệ, thiết lập một mạng lưới ngoại giao của riêng mình. Hoặc không thì tạo lập nên các mối quan hệ giống như hồ bằng cẩu hữu thì sao?
(Hồ bằng cẩu hữu: cụm từ ám chỉ loại quan hệ bạn bè không tốt, quan hệ qua lại vì lợi ích riêng của từng cá nhân hoặc loại bạn bè chuyên cùng nhau làm những chuyện xấu xa.)
Ngay cả khi thực sự là mối quan hệ hồ bằng cẩu hữu thì vẫn cần có địa vị cùng đẳng cấp mới có thể trở thành hồ bằng cẩu hữu được.
'Thật là quá ngon mà!' An Lương chân thành cảm thán.
Món mì dê hầm thập cẩm của bà Hùng quả thực rất ngon, hơn nữa nó đã mang về cho An Lương một phần thưởng quá tuyệt vời.
“Đợi lát ăn xong, tôi đưa anh đến một chỗ khác nữa.” Trần Tư Vũ nói.
“Nơi nào vậy?” An Lương hỏi.
“Đợi chút nữa là anh biết ngay thôi!” Trần Tư Vũ giữ bí mật mỉm cười nói.