Chương 132. Vương thế góa vợ
Sau đó Chu Yến tức giận bỏ đi, An Lương lại tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh, đang cân nhắc rót bao nhiêu vốn vào công ty đầu tư.
Theo yêu cầu của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, giới hạn tối thiểu là 10 triệu. Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng sẽ sắp xếp một nhân tài quản lý cấp cao và một nhân tài đầu tư ưu tú đến, và lợi tức đầu tư ít nhất là 10% mỗi năm.
Vì vậy, An Lương đang xem xét rót thêm vốn vào đó.
Hiện tại An Lương có trong tay hơn 39 triệu tiền mặt, chỉ có duy nhất một thẻ hoàn tiền mua sắm sơ cấp, còn có một thẻ hoàn tiền thưởng thức đồ ngon.
Theo kinh nghiệm trước đây, thẻ hoàn tiền thưởng thức đồ ngon có thể kiếm được hàng triệu tệ.
Tổng hợp lại, An Lương có thể tiêu hơn 40 triệu tệ.
Một khi công ty đầu tư được thành lập xong, đúng lúc An Lương có thể sử dụng “Thẻ thông tin xu hướng ba ngày của chứng khoán Mỹ.” để đầu tư cho việc công ty đột nhiên nổi tiếng. Tốt nhất là huy động được vốn từ bên ngoài và sau đó nhanh chóng phát triển công ty đầu tư.
Công ty đầu tư càng nhiều vốn thì địa vị xã hội của An Lương càng cao.
Nếu quy mô vốn của công ty đầu tư do An Lương kiểm soát vượt quá 100 tỷ, thậm chí lên tới nghìn tỷ thì An Lương chính là một ông chủ lớn!
Sau khi ăn trưa nhẹ tại Daddy Star, An Lương lái chiếc Ferrari 488 Pista đến Trung tâm Quốc Kim. Cậu chuẩn bị đi dùng thẻ hoàn tiền mua sắm vẫn còn một lần hạn mức sử dụng, đúng lúc dùng để mua quà cho Lý Tịch Nhan.
An Lương đã lái chiếc Ferrari 488 Pista đến trung tâm Quốc Kim. Cậu thể hiện kỹ năng đỗ xe một lần nữa, trực tiếp đỗ chiếc Ferrari 488 Pista ngay bên lề đường.
Thậm chí hai nhân viên an ninh còn mang theo hai gậy chặn an toàn, đứng phía trước và phía sau Ferrari 488 Pista để đảm bảo an toàn cho nó.
Không thể không nói rất chân thật, phải không?
An Lương vừa bước vào tầng 4 của trung tâm Quốc Kim thì nhìn thấy một người quen, cậu ta chào hỏi: “Hinh Hinh gấu...!”
Suýt nữa thì lỡ miệng gọi!
Trong lòng An Lương nhận định rằng Vân Hinh là một con gấu con, vừa rồi suýt chút nữa là hô lên những gì đang suy nghĩ trong đầu.
Nhưng mà tình huống hiện tại, có vẻ như Vân Hinh đã trở thành con gấu con một lần nữa.
“Mẹ em đâu?” An Lương hỏi Vân Hinh trước, cậu nhìn xung quanh nhưng lại không thấy Vân Hi Nguyệt.
Vì vậy tim gan của Vân Hi Nguyệt thuộc dạng gì?
Rất là lớn!
“Mẹ ở đối diện.” Vân Hinh đáp lại.
An Lương thở phào nhẹ nhõm, xem ra bài học lần trước vẫn có ích, ít nhất thì con gấu con Vân Hinh này không có chạy lung tung.
“Vì sao lại chạy lung tung rồi?” An Lương nghiêm nghị hỏi.
Vân Hinh lập tức trả lời: “Là mẹ bảo em đến đây trước, mẹ có một chút việc gấp cần xử lý.”
???
Vân Hi Nguyệt này có độc hả?
Có chuyện gấp gáp gì mà lại có lòng dạ xao lãng Vân Hinh?
“Anh trai, lần này thực sự không phải Hinh Hinh tự mình bỏ chạy.” Vân Hinh nắm lấy tay phải của An Lương.
An Lương đáp: “Đi, anh dẫn em qua đó, xem xem mẹ em đang làm trò quỷ gì.”
“Được thôi!” Vân Hinh đáp lại.
An Lương đưa Vân Hinh đi đến phía đối diện, càng lúc càng đến gần, An Lương phát hiện hình như Vân Hi Nguyệt đang tranh cãi với một người đàn ông, có vẻ rất kích động.
“Hinh Hinh, người đàn ông đó là ai?” An Lương hỏi.
Vân Hinh bối rối đáp: “Em không biết ạ!”
Có chút thú vị!
Thậm chí ngay cả Vân Hinh cũng không biết?
Nhưng An Lương tinh ý phát hiện ra người đàn ông kia và Vân Hi Nguyệt quen biết nhau, hơn nữa nhất định là có chuyện riêng, nếu không, với tính cách lạnh lùng của Vân Hi Nguyệt thì làm sao có khả năng cô quan tâm đến một người đàn ông xa lạ?
Lúc trước khi ở Hải Dương Kỷ, Vương Đức Phát của tập đoàn Văn Đạt đến mời rượu, Vân Hi Nguyệt đều luôn 'ậm ờ' đối phó. Bây giờ người đàn ông này trông có vẻ hơi luộm thuộm, nếu không phải Vân Hi Nguyệt có quen biết với anh ta thì làm sao có khả năng để ý đến?
Càng không cần phải nói đến việc tranh cãi!
An Lương dắt Vân Hinh đi qua đó, người đàn ông đang tranh cãi với Vân Hi Nguyệt nhìn về phía An Lương, anh ta lập tức chất vấn Vân Hi Nguyệt với vẻ mặt xấu xí: “Vân Hi Nguyệt, hắn là ai?”
Vân Hinh bị người đàn ông làm cho giật mình, cô bé lập tức trốn sau lưng An Lương.
Vân Hi Nguyệt nhìn thấy An Lương, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ mệt mỏi: “Vì sao anh lại ở đây?”
“Tôi ghé qua mua vài thứ, sau đó phát hiện Hinh Hinh ở một mình, cô gặp chuyện gì vậy?” An Lương thử dò hỏi, nhưng cậu cảm thấy mình đã đoán gần đúng sự thật.
Ví dụ như người này hẳn là người cha bí ẩn của Vân Hinh?
Lúc trước dựa vào thái độ của Vân Hi Nguyệt, cậu cho rằng bố của Vân Hinh đã chết!
Hóa ra lại là một Vương thế góa vợ?
“Tôi là bố của Hinh Hinh, cậu là ai?” Người đàn ông hỏi An Lương.
Trước khi An Lương kịp đáp lại, Vân Hinh từ sau lưng An Lương thò đầu ra để vặn lại, “Chú không phải là bố của Hinh Hinh, Hinh Hinh không có bố!”
Người đàn ông hít một hơi thật sâu, cố gắng trông có vẻ nhẹ nhàng hơn, giảm âm lượng và nói, “Hinh Hinh, ta là bố của con.”
An Lương nhìn Vân Hi Nguyệt, cô không phản bác, xem ra người này thật sự là bố ruột của Vân Hinh chăng?
“Chú không phải!” Vân Hinh bướng bỉnh trả lời.
Trước tiên An Lương gửi một tin nhắn trên WeChat, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Con chó điên ở đâu ra tự dưng đến mở miệng đòi nhận người thân bậy bạ, chẳng lẽ là muốn bắt cóc trẻ em sao?”
“Mày...” Người đàn ông kia chỉ vào mặt An Lương.
“Mày cái gì mà mày!” An Lương trực tiếp ngắt lời bên kia: “Nhìn bộ dáng khó xử của anh, hiện tại tôi nghi ngờ rằng anh thật sự có vấn đề. Không phải là muốn bắt cóc con nít thì cũng là mưu đồ làm loạn!”