Chương 133. Uy hiếp
An Lương vừa nói xong, đội trưởng đội bảo an của trung tâm Quốc Kim, Trần Thụy Bân đã mang theo ba người đi tới, anh ta khách khí dò hỏi: “Anh An, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?”
An Lương chỉ vào người đàn ông kia nói: “Người này giả mạo là cha của con gái của bạn tôi, đồng thời hành vi quỷ dị, các anh đưa anh ta về phòng bảo an cố gắng điều tra một chút.”
Vừa rồi, An Lương đã gửi tin tức ở trong WeChat cho Trần Thụy Bân, đồng thời chuyển qua đó 5000 tệ, đã sớm giải thích tình huống, cậu cũng không phải muốn Trần Thụy Bân trừng trị đối phương, chỉ là muốn đưa đối phương về phòng bảo an hỏi rõ một chút mà thôi.
Việc nhỏ như thế, hơn nữa còn có 5000 tệ tiền thù lao, Trần Thụy Bân đương nhiên đồng ý.
“Vâng, Anh An.” Trần Thụy Bân đồng ý, sau đó nhìn về phía người đàn ông kia nói: “Tiên sinh, xin mời phối hợp một chút, chúng tôi có một số vấn đề muốn hỏi anh.”
“Các người làm gì vậy?” Người đàn ông vừa nhìn thấy tình huống không ổn, anh ta lập tức tăng cao âm lượng, đồng thời chạy đến bên cạnh lan can pha lê, uy hiếp nói: “Không được tới đây! Tới nữa là tôi nhảy xuống dưới!”
Nhất thời, Trần Thụy Bân đột nhiên khó xử.
Nếu như chỉ đơn giản là đưa đối phương trở về phòng bảo an, vậy đương nhiên không có vấn đề gì để nói, bởi vì bọn họ đúng là có thể làm như thế.
Nhưng bây giơ đối phương lấy việc nhảy lầu ra để uy hiếp, nhất thời khiến Trần Thụy Bân không dám nhúc nhích.
Vạn nhất đối phương nhảy thật, vậy thì không phải là chọc vào phiền toái lớn rồi sao?
An Lương thông qua quan hệ nhân sinh với hệ thống để quét thông tin của đối phương.
Dư sinh:
Tuổi: 27
Chiều cao: 188cm
Cân nặng: 67kg
Giá trị nhan sắc: 90
Hảo cảm: -99
….
Mặc dù người này nhìn có chút lôi thôi, thế mà phương diện giá trị nhan sắc lại đạt đến 90 điểm, đứng ở góc độ An Lương thì không thể không thừa nhận đối phương rất đẹp trai.
Còn có một chút phong cách sắc bén?
Rõ ràng là nhìn có chút lôi thôi, nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp trai?
Có điều, nghĩ đi nghĩ lại cũng có thể hiểu được, nếu không phải đối phương rất đẹp trai thì sao có khả năng hấp dẫn được Vân Hi Nguyệt đây?
Người mẫu Dư Sinh rõ ràng chính là một nam thần đẹp trai!
“Anh muốn nhảy xuống?” An Lương chủ động mở miệng dò hỏi.
“Đừng tới đây!” Dư Sinh nhìn chằm chằm An Lương.
An Lương cười gằn: “Không phải tôi xem thường anh, mà là tôi căn bản không tin anh dám nhảy xuống!”
“Chúng ta đang ở lầu bốn, dựa theo thiết kế tầng cao của trung tâm, tôi thấy độ cao ít nhất cũng phải hơn 20m, đúng chứ?” An Lương nói tiếp.
“Nhảy xuống từ độ cao như vậy, hơn nữa tầng dưới chót hoàn toàn là mặt đất cứng rắn, nên tôi cho rằng xác suất tử vong tương đối cao.” An Lương nhìn chằm chằm Dư Sinh: “Bây giờ giao sân khấu lại cho anh, tôi xem anh có dám nhảy xuống không!”
Dư Sinh sững sờ!
“Không nhảy à?” An Lương khiêu khích dò hỏi.
“Đội trưởng Trần, tôi cho các anh mỗi người năm triệu, bây giờ bốn người các anh xông lên, giả vờ cứu anh ta, nhưng lại đẩy anh ta xuống, bất luận có ngã chết hay không, tôi đều cho mỗi người năm triệu, đồng thời còn mời đoàn đội Luật sư tốt nhất biện hộ cho các anh để chứng minh đây là một tình huống ngoài ý muốn.” An Lương giải thích.
“Dựa theo quy định của pháp luật, vì tình huống ngoài ý muốn mà chết người, hơn nữa bốn người các anh mỗi người phân gánh trách nhiệm, cộng thêm với tôi sắp xếp đoàn đội luật sư cao cấp nhất, tôi cho rằng mỗi người các anh sẽ không vượt quá mười năm.” An Lương nói tiếp.
“Sau khi đi vào đó, tôi còn có thể chăm sóc người nhà các anh, mỗi một năm sẽ cho người nhà các anh 200.000 tệ, cho đến tận khi các anh ra tù mới thôi.” An Lương nói như ác ma.
Trần Thụy Bân cười khổ: “Anh An, xin anh đừng có đùa nữa!”
“Số thẻ ngân hàng của các anh là bao nhiêu, gửi qua WeChat cho tôi, tôi chuyển khoản trước cho các anh?” An Lượng trực tiếp đáp lại.
Dư Sinh nghe lời An Lương nói, anh ta có chút sụp đổ cùng hoảng sợ, bước nhanh rời hỏi vị trí bên cạnh lan can pha lê.
Trần Thụy bân nhìn Dư Sinh rời khỏi cạnh lan can pha lên, trong lòng anh ta thậm chí còn có một tia tiếc nuối.
Không thể không nói, tiền tài là ma lực mà?
“Không phải anh muốn nhảy lầu sao?” An Lương nhìn chằm chằm Dư Sinh.
Trong lòng Dư Sinh vẫn còn sợ hãi nhìn An Lương, vừa rồi An Lương đã bình tĩnh nói chuyện làm thế nào để giết chết hắn, hắn thật sự cảm giác được sự nguy hiểm đến tính mạng.
“Rốt cuộc anh là ai?” Dư Sinh nghiến răng hỏi: “Anh có biết giết người là phạm pháp không?”
“Vừa rồi tôi cũng nói rồi, chính vì thế mà mỗi một người bên đội trưởng Trần đại khái phải gánh chịu mười năm lao ngục.” An Lương cười mà như không cươi nhìn Dư Sinh.
“Anh mới là chủ mưu!” Dư Sinh tăng cao âm lượng, muốn dựa vào đó nỗ lực gây sự chú ý của mọi người vây xem: “Anh không trốn được sự trừng phạt của pháp luật đâu!”
“Anh sai rồi, tôi không phải chủ mưu, đây chỉ là một chuyện bất ngờ.” An Lương nhắc nhở: “Anh không nhảy lầu nữa sao? Đội trưởng Trần, đưa hắn về phòng bảo an.”
“Tôi không đi!” Dư Sinh sợ hãi nói: “Anh muốn hại tôi!”
Dư Sinh tiếp tục nói: “Tôi đã báo án rồi!”
“Chứng vọng tưởng bị hại?” An Lương cười khẽ: “Tôi muốn hại anh, anh nghĩ rằng mình có thể chạy thoát?”
“Anh hỏi thử cô ấy xem, nếu như tôi thật sự muốn hại anh, anh cho rằng anh có thể chạy thoát sao?” An Lương tự tin nói.
Dư Sinh nhìn về phía Vân Hi Nguyệt.
Vân Hi Nguyệt trầm mặc mấy giây, rồi mới gật đầu nói: “Nếu như cậu ấy thật sự muốn hại anh thì anh chạy không thoát đâu.”
“Cô gạt tôi?” Dư Sinh phẫn nộ nhìn Vân Hi Nguyệt: “Tôi hiểu rồi! Hóa ra là các người phối hợp diễn kịch, đôi cẩu nam nữ các người muốn gạt tôi!”