Chương 134. Ngư ông đắc lợi
Nếu như đứng ở góc độ Dư Sinh, sự uy hiếp vừa rồi của An Lương đối với hắn, đúng là như đang diễn kịch, dù sao cũng là chuyện giết người, sao An Lương có thể nói công khai như thế?
Thực tế là vừa rồi Dư Sinh đã vô cùng nguy hiểm.
Nếu như hành vi của Dư Sinh quá thêm một chút, sau khi An Lương thực sự chuyển khoản cho bốn người Trần Thụy Phong, e là Dư Sinh đã chết rồi?
Dư Sinh quá khinh thường ma lực của tiền tài!
Nếu như mười năm lao ngục đổi lấy bảy triệu, thậm chí là năm triệu, rốt cuộc thì có bao nhiêu người không muốn?
“Cẩu nam nữ?” Sắc mặt An Lương trầm xuống.
Vân Hi Nguyệt cũng xấu hổ trừng mắt nhìn Dư Sinh: “Dư Sinh, anh nói linh tinh cái gì vậy?”
“Ha ha ha!” Dư Sinh bắt đầu cười ha hả: “Bị tôi nói trúng rồi đúng không! Thẹn quá hóa giận? Quả nhiên là một đôi cẩu nam nữ!”
An Lương không để ý đến Dư Sinh, cậu nhìn về phía Vân Hi Nguyệt nói: “Chúng ta đi?”
Vân Hi Nguyệt hơi do dự một chút rồi gật đầu đồng ý.
Dư Sinh đắc ý vênh váo: “Đôi cẩu nam nữ sau khi bị vạch trần thì không còn mặt mũi nào?”
Vân Hi Nguyệt vừa mới chuẩn bị đáp lại Dư Sinh thì An Lương bình tĩnh nói: “Cô tính toán gì với một kẻ đã chết, nể mặt người chết, lương thiện với hắn một chút.”
“Người chết? Ha ha ha ha! Anh muốn tôi cười chết à?” Dư Sinh cất tiếng cười to: “Đến đây, tôi đứng ở đây, anh đến đánh chết tôi đi!”
An Lương chỉ liếc nhìn Dư Sinh, cũng không nói lời nào.
“Chúng ta đi thôi!” An Lương nói.
Dư Sinh nhìn An Lương và Vân Hi Nguyệt đưa theo Vân Hinh rời đi, lại nhìn bốn nhân viên bảo an Trần Thụy Phong đang nhìn mình, hắn lớn tiếng nói: “Tôi sẽ không giảng hòa!”
“Vân Hi Nguyệt, cô chờ đó, tôi nhất định sẽ giành lấy Hinh Hinh!” Dư Sinh lớn tiếng nói.
An Lương ngăn cản Vân Hi Nguyệt lần nữa: “Cô Vân, chúng ta không cần ồn ào với chó điên.”
Vẻ mặt Vân Hi Nguyệt mệt mỏi gật đầu: “Tôi chuẩn bị về nhà rồi, cậu cẩn thận một chút.”
“Được.” An Lương không nói thêm gì.
Đưa Vân Hi Nguyệt và Vân Hinh đến hầm đỗ xe, sau khi nhìn hai người rời đi, An Lương cũng không có tâm tình mua sắm, cậu rời khỏi trung tâm Quốc Kim, đi thẳng về nhà.
Vân gia.
Sau khi Vân Hi Nguyệt trở về, đầu tiên là giao Vân Hinh cho gia sư dạy kèm đàn dương cầm ở nhà, sau đó nhìn về người cha Vân Cẩm: “Bố, con có một việc muốn nói với bố.”
“Đến thư phòng.” Vân Cẩm đã thây đổi hình tượng ông lão càn quấy, ông nghiêm túc nói.
Trong thư phòng, Vân Cẩm nhìn về phía Vân Hi Nguyệt nói: “Gặp phải chuyện gì rồi, bố thấy vẻ mặt của con đầy tâm sự.”
“Con gặp phải anh ta ở trung tâm Quốc Kim.” Vân Hi Nguyệt nói.
“Tên chó kia còn dám trở về?” Vân Cẩm nghiến răng nghiến lợi nói.
“Anh ta vẫn muốn giành quyền nuôi dưỡng Hinh Hinh với con.” Vân Hi Nguyệt trả lời.
“Nằm mơ!” Vân Cẩm cười gằn: “Đó là chuyện không thể nào.”
“Bố!” Vân Hi Nguyệt cười khổ: “Mặc dù anh ta không cướp đi quyền nuôi dưỡng Hinh Hinh, nhưng trước sau gì anh ta cũng là cha của Hinh Hinh, nếu như anh ta muốn quyền thăm nom, chúng ta rất khó ngăn cản.”
“Rốt cuộc là tên chó kia muốn làm gì?” Vân Cẩm dò hỏi.
Vân Hi Nguyệt thở dài một hơi: “Anh ta muốn 10.000.000.”
“Hắn nghĩ thật đẹp!” Vân Cẩm tức giận đến sắc mặt đỏ lên nói:
“Lúc trước đã cho hắn hai triệu để cho hắn cút đi, lúc này mới có mấy năm, hắn đúng là thứ chó má mà!”
Vân Hi Nguyệt không muốn tiếp tục đáp lại đề tài này, cô tiếp tục nói: “Lúc chúng con gặp anh ta ở trung tâm Quốc Kim, anh ta gặp phải An Lương, hơn nữa còn cho rằng chúng con có quan hệ gì đó với An Lương, còn chửi rất khó nghe.”
“Sao tên nhóc kia lại đến trung tâm Quốc Kim?” Vân Cẩm nghi hoặc.
Vân Hi Nguyệt không trả lời, cô nói biểu hiện của An Lương ở trung tâm Quốc Kim lại một lần cho Vân Cẩm nghe, sau đó lại giải thích thêm: “Thấy Dư Sinh chửi rất khó nghe, An Lương muốn đối phó Dư Sinh, con lo lắng An Lương làm chuyện ngốc.”
Vân Cẩm nhíu mày: “Con nói tỉ mỉ một chút, rốt cuộc tên nhóc kia nói cái gì.”
Vân Hi Nguyệt tận lực lặp lại ý của An Lương lúc đó, cô do dự một chút mới nói rằng: “Con lo lắng cậu ấy dùng đến sức mạnh bên Thái Lan kia.”
Vẻ mặt Vân Cẩm nghiêm túc: “Chỉ sợ cậu ta thật sự sẽ dùng đến sức mạnh bên Thái Lan.”
Nói tới chỗ này, Vân Cẩm hạ thấp giọng: “Nếu như cậu ta thành công, đối với chúng ta là có lợi nhất, hơn nữa còn hầu như không có liên quan gì với chúng ta.”
“Bố!” Vân Hi Nguyệt bất mãn nhìn Vân Cẩm.
“Thực ra, hiện tại người con nên lo lắng không phải là cậu ta mà nên lo lắng cho Dư Sinh. Nếu như cậu ta thật sự muốn đối phó Dư Sinh, lúc trước cậu ta không hề nói khoác, sức mạnh của cậu ta ở Thái Lan vượt qua sức tưởng tượng của con.” Vân Cẩm cẩn thận nói.
“A?” Vân Hi Nguyệt sững sờ, trước giờ cô chỉ là phối hợp với An Lương mà thôi, kết quả là thật sao?
“Tình huống cụ thể không thể nói cho con, nhưng con chỉ cần biết, nếu như cậu ta thật sự muốn đối phó Dư Sinh, cái tên Dư Sinh này sai rồi, nên phải là thập tử vô sinh.” Vân Cẩm giải thích.
“Vậy làm sao bây giờ?” Vân Hi Nguyệt do dự.
“Biện pháp tốt nhất là thuận theo tự nhiên, chờ đợi, chuyện này, chúng ta là ngư ông, bất luận ra sao cũng không liên lụy tới trên người chúng ta.” Vân Cẩm đứng ở lập trường của Vân Hi Nguyệt nói.
“Nếu như cậu ta thật sự giải quyết Dư Sinh, chúng ta có lo lắng cũng chỉ là dư thừa.” Vân Cẩm giải thích thêm.
“Nhưng mà…” Vân Hi Nguyệt luôn cảm thấy như vậy không đúng.
“Được rồi, con đi khuyên nhủ tên nhóc An Lương kia đi!” Vân Cẩm hiểu rõ ý của Vân Hi Nguyệt:
“Còn về chuyện của Dư Sinh, bố sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.”