Chương 152. Mạo danh người thân của Trần Tư Vũ?
Sau khi báo cáo vụ việc, phòng tuần tra nhanh chóng có mặt tại hiện trường, đầu tiên là trích xuất hồ sơ của hệ thống giám sát an ninh và xác nhận rằng tình huống mà Vân Hải Dương mô tả là có thật, sau đó liên hệ với công ty xe đạp công cộng.
Nếu Vân Hải Dương tự liên hệ với công ty xe đạp công cộng thì chắc chắn công ty xe đạp công cộng sẽ không tiết lộ thông tin của khách hàng. Nhưng sau khi liên hệ trực tiếp với phòng tuần tra thì sẽ nắm được tất cả thông tin.
Bao gồm tên thật và số điện thoại của bên kia.
Sù sao thì khi thuê xe đạp công cộng bạn cần phải lưu lại những dữ liệu này.
Tên của người này là Trần Đống Lương, tuy rằng cái tên rất hay, nhưng đáng tiếc nhân phẩm không được.
Nếu nhân cách tốt thì làm sao có khả năng đặt xe đạp công cộng ở làn đường cấm xe cơ giới một cách không có ý thức đạo đức như vậy?
Một người trong đội tuần tra gọi đến số điện thoại của đội kết nối xong, đội đầu tiên mở máy và nói: "Xin chào anh Trần Đống Lương, đây là đội tuần tra Thành Nam, tôi là cảnh bộ Hùng."
Tuy nhiên, ngay sau khi cảnh bộ Hùng vừa nói xong thì lại nghe được một câu, 'đồ thần kinh', sau đó bị cúp máy.
Cảnh bộ Hùng hơi ngỡ ngàng, anh ta là ai, anh ta ở đâu, tại sao anh ta lại bị cúp máy?
Cảnh bộ Hùng lại gọi điện cho Trần Đống Lương một lần nữa, đợi sau khi kết nối, cảnh bộ Hùng nói một cách nhanh chóng: "Ông Trần Đống Lương, tôi là cảnh bộ của đội tuần tra Thành Nam. Nếu ông cúp máy một lần nữa, ông sẽ có thêm một tội danh nữa là cản trở công vụ.
Trần Đống Lương do dự: "Không phải mấy tên lừa đảo?"
"Ông Trần Đống Lương, sau cuộc điều tra của chúng tôi, nửa giờ trước ông đã đậu xe đạp công cộng trên làn đường cấm xe cơ giới tại đường Phồn Hoa Thành Nam. Chúng tôi cần biết thêm tình huống cụ thể." Cảnh bộ Hùng thăm dò.
Trần Đống Lương thản nhiên đáp: "Không phải chỉ đậu xe đạp công cộng trên làn đường dành cho người không sử dụng xe cơ giới thôi sao, chuyện có gì lớn lắm đâu, bên ban quản trị xe đạp công cộng sẽ mang đi."
Mạch não của tên này có chút vấn đề!
"Ông Trần Đống Lương, vì hành vi đậu xe đạp công cộng mất trật tự của ông mà đã gây ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Chúng tôi chính thức thông báo để ông đến phòng tuần tra Thành Nam để tự thú và thương thảo vấn đề tai nạn giao thông." Cảnh bộ Hùng nhắc nhở.
“Tôi không rảnh!” Trần Đống Lương trực tiếp trả lời “Tôi đã quét mã QR để thanh toán. Chiếc xe đạp công cộng đó liên quan gì đến tôi, anh có thể liên hệ trực tiếp với công ty xe đạp công cộng, được rồi chứ?"
"Đừng gọi cho tôi nữa, tôi cũng biết luật, các anh không thể dọa được tôi!" Trần Đống Lương nói xong liền cúp điện thoại.
Cảnh bộ Hùng chỉ có thể có biểu thị rằng, thế giới rộng lớn, không thiếu điều kỳ lạ, vậy mà vẫn còn kẻ ngốc như vậy?
Trước sự bất hợp tác của Trần Đống Lương, đội tuần tra đã tiến thêm một bước hành động, xác định hành vi của Trần Đống Lương là lẩn trốn sau khi gây tai nạn giao thông, trong vòng nửa giờ Trần Đống Lương đã bị bắt.
Kết quả điều tra cuối cùng đề cập đến chi phí bảo dưỡng ô tô, tổng chi phí là 220.000 nhân dân tệ, mỗi một bên chịu 50% trách nhiệm. Kết quả như vậy hiển nhiên khiến cho Trần Đống Lương không hài lòng, hắn ở trong phòng tuần tra la lối om sòm, biểu thị rằng mình không chấp nhận, cũng sẽ không bồi thường, dù sao thì muốn tiền không có, muốn mạng xin mời.
Đối mặt với tình huống như vậy, có lẽ hầu hết mọi người chỉ nghĩ rằng mình xui xẻo, nhưng Vân Hải Dương lại bị làm cho nổi điên, xe cậu mới mua đã bị tai nạn, đây không phải khẳng định rằng danh hiệu của cậu là kẻ phá hoại siêu xe hay sao?
Vân Hải Dương hoàn toàn không sử dụng bất kỳ mối quan hệ nào, trực tiếp xử lý theo các bước thông thường của pháp luật, chỉ trong một buổi chiều đã có kết quả cuối cùng.
Trần Đống Lương có hai lựa chọn, một là ngồi tù ba năm, hai là bồi thường thiệt hại.
Kết quả này hiển nhiên khiến người ta cảm thấy hả hê!
“Đáng giá!” Vân Hải Dương thở dài một hơi: “Tuy rằng xe bị đụng hư nhưng tôi rất hài lòng với kết quả này!"
An Lương vỗ vỗ vai Vân Hải Dương: "Cậu không sao là tốt rồi. Hơn nữa đèn bị hỏng, quả thực cũng chỉ là một vấn đề nhỏ."
Kế hoạch đua xe ban đầu hiển nhiên đã bị mắc cạn, lễ chúc mừng ở Thập Tam Tiên Sinh cũng bị hoãn lại. Hiện tại Vân Hải Dương đang không vui, chỉ có thể hoãn lại một thời gian sau.
“Mọi người giải tán thôi, vừa lúc tôi phải liên lạc với cô nhân viên bán hàng của Ferrari.” An Lương giải thích.
Tiền Tiểu Cương lập tức phản ứng: "Anh Lương, cho anh mượn 812 đấy, anh cứ tùy tiện dùng!"
“Cảm ơn!” An Lương đáp.
“Không có gì!” Tiền Tiểu Cương rất vui vì An Lương đã chấp nhận lòng tốt của mình, hiện tại cậu ấy muốn gia nhập nhóm nhỏ của An Lương và Lý Tồn Viễn, dù sao thì cậu cũng vừa kiếm được hơn 10 triệu tệ, làm sao có khả năng không muốn tham gia?
Sau khi mọi người chia tay nhau, An Lương lái xe đến Học viện m nhạc Quốc gia, cậu ấy chuẩn bị cho Trần Tư Vũ một niềm vui bất ngờ.
Buổi tối vừa mới qua 6 giờ 30 phút, An Lương đã đến Học viên âm nhạc quốc gia.
Cậu gửi tin nhắn WeChat cho Trần Tư Vũ, trực tiếp phát định vị tại Học viện âm nhạc Quốc gia.
Trần Tư Vũ trả lời tin nhắn ngay lập tức: 'Anh đang ở trường của em?'
'Ở cổng trường của em, em có ở đó không?' An Lương hỏi.
'Anh đến con hẻm sau, em và bạn cùng phòng đang chuẩn bị ăn tối. Đúng rồi, anh có lái xe không? Nếu anh lái xe thì đậu xe bên trong trường đại học của chúng em, đậu xe bên ngoài anh sẽ bị phạt.' Trần Tư Vũ đã gửi một tràng tin nhắn dài, còn nhân tiện chụp ảnh tên cửa hàng nơi họ đang ăn gửi qua.
Trần Tư Vũ vậy mà lại đang ăn nội tạng cá khô!
Món này là đặc sản của Học viện Điện ảnh Đế Đô, khá là nổi tiếng trên mạng.
'Nếu người bảo vệ hỏi anh, anh có thể nói rằng anh là người thân của Trần Tư Vũ trong khoa piano khóa 2017.' Trần Tư Vũ nói thêm.
'Được!' An Lương đáp.
Tuy nhiên, người bảo vệ không hề hỏi An Lương điều gì, vì vậy cậu ta cứ thế đậu ở đấy là được.
Cho nên, đây có phải sự tiện lợi do siêu xe mang lại không?