Chương 171. Giám đốc độc tài phiên bản rởm!
Ngày 2 tháng 9, khoảng 10 giờ trưa.
Chuyến bay từ Đế Đô đến Thịnh Khánh đã đáp xuống an toàn, tai nạn hàng không là chuyện không thể nào xảy ra với An Lương.
Đừng hỏi!
Hỏi thì đó là do ‘Dự Đoán Nguy Hiểm’!
Vội vã về nhà, An Lương bắt đầu bị Tôn Hà càm ràm.
“An Lương, con cũng biết về nhà à?” Tôn Hà càm ràm An Lương: “Ngày mai là ngày cuối cùng để đăng ký, con còn chưa thu dọn đồ đạc, có ra thể thống gì không?”
An Lương có chút xấu hổ: “Mẹ, Thịnh Khánh và Thiên Phủ gần nhau, con có thể về bất cứ lúc nào mà!”
“Thôi thôi thôi, con đã đi học rồi, vậy thì đừng về giữa chừng!” Tôn Hà ghét bỏ nói.
???
An Lương hoang mang, mặt đầy chấm hỏi, đây là ý gì?
Tôn Hà nói tiếp: “Khi con ở nhà, mẹ lo lắng không biết con đã ăn cơm hay chưa, còn phải giặt đồ và tất thúi của con, cái thằng cà chớn này, việc nhà cũng không biết phụ, còn về nhà làm gì?”
“Nhìn thấy con học đại học, mấy tháng cũng không về, mẹ có thể thoải mái nghỉ ngơi, rảnh thì đánh mạt chược, hoặc đi dạo phố với chị em, con nói xem, về đây làm cái gì?” Tôn Hà ra sức xỉa xói.
An Lương bỗng thấy ấm áp trong lòng, mẹ cậu là kiểu khẩu xà tâm phật!
Miệng thì chửi mắng các kiểu, nhưng dựa theo hành động thực tế, bà đã sắp xếp thu dọn hành lý để cho An Lương đi học.
“Cảm ơn mẹ!” An Lương nhanh chóng dỗ ngọt.
“Mẹ xuống lầu trước đây, chị Hồng gọi mẹ rồi, bữa trưa con tự giải quyết, bữa tối thì xem tình hình rồi tính” Tôn Hà nói.
“Hả?” An Lương ngẫm nghĩ hôm nay là thứ hai, Tôn Hà không đi làm sao?
Tôn Hà đoán được suy nghĩ của An Lương: “Còn không phải là vì giúp con thu dọn hành lý sao, hôm nay mẹ xin nghỉ rồi.”
“……” An Lương câm nín, lý do này cũng thuyết phục quá đi!
Sau khi Tôn Hà ra ngoài, An Lương tìm thấy bản danh sách liệt kê vật dụng trong hành lý mà Tôn Hà đã soạn nằm ở phòng ngủ, chi tiết từ kem đánh răng, bàn chải đánh răng, quần áo, giày dép, mũ nón cho tới chìa khóa xe dự phòng v..v.., toàn bộ vật dụng đều được Tôn Hà ghi ra rõ ràng từng hàng.
Tuy nhiên tận hai cái hành lý là sao đây?
Con trai đi học mang tận hai cái hành lý??
Chuyện này…
Hình như không phù hợp lắm?
Con gái người ta đi học chỉ mang có một cái hành lý mà thôi!
Cậu có thể hiểu sự lo lắng của Tôn Hà, dù gì ‘con đi nghìn dặm, lòng mẹ lo âu’.
An Lương bắt đầu sắp xếp lại hành lý đi học lần nữa, gì mà kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn lông, bao gối, ga trải giường v..v.., những thứ này sau khi đến Thiên Phủ rồi mua cũng không thành vấn đề.
Mặc dù số tiền bây giờ của An Lương chỉ gần đạt một mục tiêu nhỏ, vừa đủ 0,8 mục tiêu nhỏ. Tuy nhiên An Lương không phải là em bé được nuông chiều với khuôn mặt trắng nõn, cậu có thể mua một bộ ở trường học hay siêu thị bất cứ lúc nào.
Sau khi trải qua sự ‘thu dọn’ của An Lương, hành lý đi học đã bị nén thành một ba lô đeo vai, trong đó có hai bộ mùa hè, còn về giày hay những thứ ‘cồng kềnh’ khác đều được An Lương quăng ở nhà.
Thiên Phủ không phải không có những thương hiệu cao cấp, đối với An Lương, người vừa kiếm được cả đống tiền gần đây, cậu có thể qua đó mua bất cứ thứ gì!
Thu gọn hành trang, trở thành một anh chàng đẹp trai nho nhã, An Lương gửi tin nhắn wechat cho Lưu Khải.
‘Đồ ngốc, cậu đi học chưa?’ An Lương hỏi.
‘Ngày mai xuất phát, cậu đi rồi à?’ Lưu Khải hỏi ngược lại.
‘Cũng giống cậu thôi, ngày mai mới đi. Buổi trưa chưa ăn gì, lập cái hẹn không?’ An Lương đề xuất ý kiến.
Lưu Khải lập tức trả lời: “Được đấy, buổi trưa tôi cũng chưa ăn, tính thế nào?’
‘Lương Siêu và Chu Khang đi học chưa?’ An Lương hỏi.
‘Lương Siêu vẫn ở đây, tôi hỏi Chu Khang xem.’ Lưu Khải trả lời.
Khoảng chừng 1 phút sau, Lưu Khải mới trả lời tin nhắn: ‘Chu Khang có chuyến bay ‘mắt đỏ’ vào đêm nay, cậu ta bảo buổi trưa có thể gặp mặt một lát. An Lương, tôi chọn chỗ hay cậu chọn chỗ?’. (1)
(1) Chuyến bay mắt đỏ (Red-eye flight): là một thuật ngữ chỉ chuyến bay khởi hành lúc đêm muộn và đến nơi vào sáng hôm sau. Hành khách không nghỉ ngơi đầy đủ nên dẫn đến hiện tượng đỏ mắt.
‘Để tôi chọn! Chớp mắt là mọi người sẽ đường ai nấy đi, vì thế để tôi sắp xếp’ An Lương trả lời tin nhắn.
‘Ừm’ Lưu Khải cũng không nói thêm.
An Lương rất thích tính cách thoải mái này của Lưu Khải.
Luôn có một vài người, rõ ràng không có tiền nhưng vẫn cứ cố gắng tranh trả tiền để thể hiện sĩ diện, tự mình mang vạ.
An Lương nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nghĩ ra một nơi.
‘Cậu bảo Chu Khang và Lương Siêu tập hợp tại nhà của cậu, lát nữa tôi qua đón mọi người’ An Lương gửi tin nhắn.
‘Ừm, tôi lập tức bảo bọn họ’ Lưu Khải trả lời.
An Lương nhanh chóng gọi điện thoại cho An Thịnh Vũ, đợi cho đến khi An Thịnh Vũ bắt máy, cậu nói trước: “Bố, bố đang ở công ty à?”
“Ừ, sao đấy?” An Thịnh Vũ hỏi ngược lại.
“Con sắp qua bên bố, con đưa chiếc Ferrari cho bố, bố đưa chiếc Palamela cho con dùng, con mời bạn học đi ăn cơm, Lưu Khải và Lương Siêu, còn có Chu Khang nữa, xe của con ngồi không đủ’ An Lương giải thích.
“Cái thằng Lưu Khải còn chưa đi học à?” An Thịnh Vũ cũng có biết Lưu Khải, dù gì cũng là bạn học cấp 3 ba năm của An Lương, An Lương thường xuyên đi chơi với Lưu Khải, sao ông lại có thể không biết?
“Cậu ta ngày mai mới đi” An Lương trả lời.
“Ừm, vậy con qua đi, không cần Ferrari, con đưa chiếc 911 qua đây. Còn nữa, nếu như mẹ con có hỏi, con tự giải thích” An Thịnh Vũ giống như giám đốc độc tài phiên bản rởm, chẳng hiểu sao lại nhiễm viêm phế quản. (2)
(2) Ý nói sợ vợ, không hó hé.