Chương 170. Tôi là người đàn ông tốt, cô ấy là người phụ nữ tuyệt!
Ý của An Lương quả thật chính là đưa chiếc Ferrari 812 SuperFast cho Trần Tư Vũ, nếu như nói trực tiếp như vậy, chắc chắn sẽ khiến cho Trần Tư Vũ thấy phản cảm, cứ như có cảm giác dùng tiền để đè bẹp cô ấy vậy.
Trong quá trình tiếp xúc giữa An Lương và Trần Tư Vũ, kỳ thực gần như không có liên quan đến vấn đề tiền bạc.
Vì thế An Lương mới đi đường vòng, biểu thị rằng mình cần Trần Tư Vũ giúp đỡ, từ đó giao chiếc Ferrari 812 SuperFast cho Trần Tư Vũ.
Tuy nhiên đã làm tới mức vậy rồi, thế mà Trần Tư Vũ lại từ chối.
An Lương giả vờ cầu xin: “Giúp đi mà~!”
“Không giúp!” Trần Tư Vũ từ chối.
“Em thật nhẫn tâm!” An Lương một mực tỏ vẻ đáng thương.
Trần Tư Vũ nhìn An Lương: “Em nói không giúp là không giúp!”
Nhìn ánh mắt kiên định của Trần Tư Vũ, An Lương thầm thở dài trong lòng, tại sao những cô gái mà cậu gặp, gần như đều là kiểu không rung động vì tiền?
Đợi đã!
Câu hỏi này không phải có đáp án rồi sao?
Điểm đánh giá đặc thù cao mới có thể lọt vào mắt của An Lương.
Hơn nữa, điểm đặc thù cao cũng có nghĩa tam quan đoan chính, giữ mình trong sạch, phẩm đức cao quý, kiểu người như vậy hiển nhiên sẽ không dễ dàng bị tiền làm cho mờ mắt.
Lúc trước, khi ở quán ăn Tôn Duyệt Pháp, Vân Hải Dương có dẫn bạn gái Kiều Tuệ Oánh đến, vì điểm đặc thù của cô ta chỉ có 75 điểm, thái độ cô ta đối với An Lương rất có ý vị sâu xa.
Cho nên Trần Tư Vũ có thái độ giống như bây giờ, hoàn toàn không kỳ quặc chút nào!
“Như vậy đi!” An Lương bỏ cuộc và đưa ra yêu cầu thứ hai: “Chuyện chuyển ‘hộ khẩu’ thì thôi, tạm thời cứ để tên của Tiểu Cương, sau này anh thành lập một công ty ở Đế Đô, rồi anh sẽ để tên của công ty, nhưng vào ngày bình thường thì để ở chỗ trường của em, em rảnh rỗi nhớ lái nó một chút, tránh để lâu lại bị hư, được không?”
Lần này Trần Tư Vũ im lặng.
Trần Tư Vũ rất thích đua xe!
Nhìn thấy dáng vẻ im lặng của Trần Tư Vũ, An Lương cho một lá bài vào.
“Về thù lao thì khi nào anh có thời gian sẽ bay qua đây, dẫn em đi đua xe ở Goldenport, được không?” An Lương ra vẻ uất ức nói.
Trần Tư Vũ nhìn An Lương với thái độ khinh bỉ: “Rõ ràng là em đang chiếm lợi, nhưng anh lại nói như thể em thật sự giúp anh việc gì đó lớn lao lắm vậy”
An Lương chính trực nói: “Em chính là kiểu nhận biết lỗi sai điển hình!”
Trần Tư Vũ nhìn An Lương với vẻ nghi hoặc.
An Lương tiếp tục nói: “Mấy con cá ở sông Vô Định có quý không?”
Tống Thiến tiếp lời: “Đương nhiên là quý! Cá ở sông, chắc chắn là quý rồi, nhưng lệnh cấm đánh bắt cá quá lâu, ngay cả trong mùa đánh bắt cá cũng có những quy định rất nghiêm ngặt và hạn chế, cậu nói xem có quý không?”
“Vậy cá ở sông Bạch Đầu Ưng Quốc có quý không?” An Lương hỏi tiếp.
Tống Thiến chần chừ.
Ninh Nhược Sương lạnh nhạt tiếp lời: “Cá của nước chúng tôi nếu nói ở Bạch Đầu Ưng Quốc thì nhiều vô kể, bọn họ cũng không thích ăn, từ đó dẫn đến việc cá ở sông phát triển dữ dội”
“Đúng vậy!” An Lương lại dành cho Ninh Nhược Sương một lời khen.
“Tình trạng của chiếc Ferrari 812 SuperFast này cũng như thế, đối với mọi người mà nói, nó có thể là cá sông quý hiếm ở sông Vô Định, nhưng đối với anh mà nói, nó giống cá sông nhiều vô kể ở Bạch Đầu Ưng Quốc”
An Lương lại tiếp tục bổ sung: “Ở Thịnh Khánh, anh còn chiếc Ferrari 488 Pista, Porsche 911 Turbo S, anh học ở Thiên Phủ, Thịnh Khánh và Thiên Phủ lại gần nhau, hai con xe này chắc chắn sẽ đi theo anh, chỉ hai con xe mà anh lái còn không xuể, anh còn cần Ferrari 812 SuperFast làm gì?”
“Anh thật sự không có ý gì khác, đơn giản là muốn em giúp anh một chút thôi!” An Lương nhấn mạnh nói: “Mấy cái như xe này nọ, đều là do để lâu mà hư chứ không phải do lái mà hư!”
Nghe An Lương giải thích một tràng, Trần Tư Vũ nửa tin nửa nghi: “Thật sao?”
“Thật mà!” An Lương gật đầu.
Tống Thiến chen vào: “Tôi tin là thật. Tôi cũng vừa kiểm tra rồi, hình như giá của Ferrari 812 SuperFast đã qua sử dụng không tới 3 triệu tệ, đối với The Boss mà nói thì quả thật chẳng là cái thá gì cả, đúng không?”
“Ừm!” An Lương gật đầu: “Vốn dĩ cũng không phải gì lớn lao!”
Trần Tư Vũ gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, khi nào tôi có thời gian, tôi sẽ lái xe giúp anh.”
An Lương đưa chìa khóa cho Trần Tư Vũ: “Một tuần ít nhất cũng phải lái hai lần, thẻ đổ xăng anh cũng đưa cho em, dù sao cũng là do Tiểu Cương đưa, lần sau anh mời cậu ấy ăn một bữa.”
“Ừm.” Sau khi Trần Tư Vũ đồng ý, cô cũng không đắn đo thêm nữa, nhận lấy thẻ đổ xăng mà An Lương đưa.
Tống Thiến ngồi một bên hoan hô: “Úi! Tư Vũ, lát nữa dắt mình đi đua xe đi!”
An Lương nhắc nhở: “Không được đua xe trên đường, cũng không được đánh võng lạng lách, an toàn là hàng đầu, hiểu không?”
Trần Tư Vũ ngoan ngoãn đồng ý: “Nghe rồi mà!”
An Lương gật đầu hài lòng: “Nếu như em muốn đua xe thì cứ nói với anh, anh bay qua dẫn em đi.”
“Ừ, ừ!” Trần Tư Vũ chắn chắn.
An Lương lại dặn dò thêm một lát, sau đó mọi người mới chia ra đi về, Ninh Nhược Sương hiển nhiên sẽ trở về Học viện múa, Tống Thiến cũng có mắt nhìn, cô ta không muốn làm ‘bóng đèn’, Trần Tư Vũ và An Lương đi đến chỗ đậu xe ngoài trời.
“Em đưa anh về?” Trần Tư Vũ hỏi.
An Lương gật đầu: “Ừm!”
Khoảng 30 phút sau, Trần Tư Vũ đã đưa An Lương tới hầm đậu xe dưới đất của khách sạn Di Hanh, tâm trạng cô bây giờ có chút rối rắm, cô đang nghĩ liệu An Lương có mời cô lên lầu hay không.
Nếu như An Lương mời, cô có nên từ chối?
Khi Trần Tư Vũ đang nghĩ linh tinh, An Lương kiểm tra độ thiện cảm của Trần Tư Vũ, quả nhiên vẫn là 89 điểm, vẫn chưa phá tới ranh giới 90 điểm. Trần Tư Vũ quả thật là một cô gái tốt không vì tiền mà rung động!
Trùng hợp thay!
An Lương cũng là một người đàn ông tốt!
“Anh lên trước đây, lúc về em nhớ lái xe chậm một chút, sau khi đến nơi rồi thì gửi tin nhắn báo tin cho anh” An Lương dặn dò.
“Ồ!” Trần Tư Vũ ngốc nghếch trả lời.
An Lương mỉm cười, nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của Trần Tư Vũ, sau đó xuống xe.
Trần Tư Vũ nhìn bóng lưng của An Lương, mặt cô đỏ lên…