Chương 80. Kẻ Nhiều Tiền Cũng Có Anh Em!
Bản năng con người là nịnh nọt.
Bây giờ An Lương là kẻ thắng, đương nhiên mọi người sẽ ủng hộ An Lương.
Còn Hà Tư Minh?
Ai lại nhớ đến kẻ thất bại?
Hà Tư Minh đã bị hủy quyền quản lý, còn bị vả mặt điên cuồng, thế mà hắn ta vẫn không rời khỏi nhóm, điều này khiến An Lương kinh ngạc, tên vua náo nhiệt này học được tính nhẫn nại của Việt Vương Câu Tiễn?
An Lương cũng không tiếp tục hùng hổ dọa hắn, dù sao chủ nhiệm lớp cũng đã ra mặt, đương nhiên hắn sẽ không tiếp tục.
Còn việc buông tha tên vua náo nhiệt?
Không thể nào!
An Lương vốn vẫn đang do dự không biết có nên sử dụng 'Thẻ Vận Hạn' với Hà Tư Minh hay không, dù sao đôi bên cũng không có hận thù sâu sắc gì, chỉ là xung đột giữa bạn học cùng lớp mà thôi.
Nhưng bây giờ An Lương ném 'Thẻ Vận Hạn' cho Hà Tư Minh không chút do dự.
‘Tinh!’
‘'Thẻ Vận Hạn đã có hiệu lực!’
‘Hiệu quả tương ứng đang được tạo, xin ký chủ kiên nhẫn chờ đợi.'
An Lương xác định 'Thẻ Vận Hạn' đã được kích hoạt xong, không còn quan tâm chuyện này nữa, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã nói kiên nhẫn chờ đợi, vậy kiên nhẫn chờ đợi một chút là xong?
5 giờ 40 chiều.
An Lương đón xe đi tới chỗ cũ, lần này cậu không lái xe, dù sao cậu phải uống rượu, sao có thể lái xe?
Lần trước lái xe tới là vì Lưu Khải muốn xem Porsche 911 TurboS, thế nên An Lương mới lái xe đến.
Lần này chỉ đến uống rượu, đương nhiên không cần lái xe.
Trong tiệm đồ nướng, Lưu Khải và Chu Khang, còn có Lương Siêu, ba người đã đến trước một bước, thời điểm An Lương đến, ba người vẫn đang bàn về chuyện của Hà Tư Minh.
“Anh Lương!” Chu Khang gọi trước.
Lưu Khải và Lương Siêu cũng lên tiếng chào hỏi, An Lương ngồi ở chỗ trống còn lại: “Hôm nay đã nói gì? Đồ ngốc nói chúng ta ba người chiến Lữ Bố, nhưng cậu ta tính là Lữ Bố cái gì, lúc trước như chó vậy!”
An Lương hoàn toàn không nhắc đến chuyện Hà Tư Minh và Đặng Lệ Sa, trực tiếp lấy chủ đề uống rượu, từ đó tránh để Lưu Khải lúng túng.
Quả nhiên ba người bị An Lương chuyển chủ đề.
Lưu Khải la hét đáp lại: “Lần trước là trạng thái tôi không tốt! Lần này giết hết các cậu!”
Chu Khang cười xấu xa: “Anh Lương, kẻ ngốc ra vẻ kìa, chúng ta xử cậu ta đi!”
Lương Siêu cũng nói: “Anh Lương, ba chúng ta xử cậu ta đi!”
Lưu Khải cứng rắn nhìn ba người: “Chỉ dựa vào ba người các cậu, vẫn còn kém một chút!”
An Lương gọi: “Ông chủ, bốn ly bia, hai ly đá, hai ly không đá, thêm 10 cân tôm và nước sốt.”
"Có ngay!” Ông chủ mặt mày hớn hở đáp lại, đây chính là khách hàng lớn!
Có lẽ là do lớp trưởng mất mặt, trạng thái hôm nay của Lưu Khải rất dũng mãnh, dưới tình huống ba người họ luân phiên chiến đấu, Lưu Khải vẫn chưa uống say, ngược lại Chu Khang là người ‘tử trận’ đầu tiên’.
Nếu không phải An Lương kêu dừng kịp thời, e rằng Chu Khang sẽ biểu diễn màn ‘phun nước’ tại chỗ.
Chu Khang rút lui!
Lương Siêu cũng không kiên trì quá lâu, cậu ta cũng rút lui.
“Cậu biết hai người bọn họ ở đâu không?” An Lương hỏi thăm vì cậu không biết.
Lưu Khải khẳng định: “Tôi biết.”
“Cậu gửi địa chỉ bọn họ cho tôi, tránh lát nữa cậu say, tôi không có cách nào xử lý.” An Lương chuẩn bị trước.
Lưu Khải gửi địa chỉ của Chu Khang và Lương Siêu cho An Lương xong, mới bưng bia lên nói: “Cảm ơn anh Lương!”
An Lương biết ý của Lưu Khải chính là nói về việc phát bao lì xì mắng Hà Tư Minh.
“Chúng ta là anh em, nói những thứ này làm gì?” An Lương nâng ly cụng với Lưu Khải một cái: “Uống đi uống đi! Lúc trước tôi nhận ra, tửu lượng của cậu cũng khá đấy!”
“Trả lại câu này cho cậu! Lúc trước cậu luôn nói mình không biết uống, kết quả lại giỏi như vậy?” Lưu Khải trêu chọc.
“Hà hà, là tôi khiêm tốn!” An Lương cười đáp lại.
“Đúng là cậu rất khiêm tốn.” Lưu Khải cảm thán.
Hai người mỗi người uống ba chai, Lưu Khải vẫn chưa uống say, An Lương chủ động ngừng chiến: “Dẹp đi, không uống nữa, tôi sắp say rồi, cậu cũng không khác gì mấy, bây giờ cậu còn tỉnh táo, giao bọn họ cho cậu xử lý.”
An Lương bổ sung: “Tôi kêu hai người khác tới giúp đỡ, cậu trông chừng một chút là được, đưa bọn họ về nhà an toàn.”
“Được.” Lưu Khải cũng không cự tuyệt.
“Ông chủ, tính tiền.” An Lương hô.
“Để tôi!” Lưu Khải cướp hóa đơn.
An Lương cự tuyệt: “Đồ ngốc, hai chúng ta không cần khách sáo, nói thẳng ra thì, tôi khao bữa này cũng không khác gì tiêu một tệ, cậu đừng tranh trả nữa.”
Lưu Khải cũng không kiên trì, An Lương đã nói như vậy, đúng là cậu ta cũng không nên cố ép.
Hôm sau.
Gần 10 giờ sáng, An Lương mới tỉnh dậy, thời điểm cậu đi ngang qua phòng khách, cuối cùng cũng thấy trên mặt bàn có tờ giấy.
‘Chân giò hầm trong tủ lạnh, con tự hâm đi, tiêu rang ở trên bàn.’
Đương nhiên chữ viết này là của Tôn Hà.
An Lương có chút ngượng ngùng, ban đầu cậu đã nói tối qua sẽ về nhà ăn cơm, kết quả lại bị Lưu Khải kéo đi mượn rượu giải sầu, Tôn Hà vẫn chừa chân giò lại cho cậu.
Rửa mặt xong, An Lương ăn sáng và trưa chung một lần, chân giò mẹ cậu làm quả thực rất ngon, An Lương lại ăn đến miệng đầy mỡ, sau đó gửi wechat cho Tôn Hà.
‘Cảm ơn mẹ, chân giò ăn rất ngon!’