Chương 38: Một mình ta đủ rồi
“Lão sư, cách xếp hạng như thế nào?”
Lúc này, có người mở miệng hỏi vấn đề này.
Mọi người đều nhìn Lâm Cảnh Phong, vẻ mặt kích động cùng chờ mong.
Chỉ nghe Lâm Cảnh Phong nói: “Quy tắc rất đơn giản, mỗi ban đối mặt mười lăm con yêu thú, ban giải quyết hết yêu thú đầu tiên xếp hạng nhất.”
“Xếp hạng cá nhân cũng như vậy, giải quyết nhanh nhất được hạng nhất.”
Lời vừa nói ra, rất nhiều người đều hưng phấn không thôi, xoa xoa tay, bao gồm Mộc Phàm, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết.
Hạng nhất, tiền thưởng 10 vạn, sao có thể bỏ lỡ?
“Ban nhất, ban hai, ban ba, ban bốn, ban năm, vào sân.”
Theo Lâm Cảnh Phong ra lệnh một tiếng, năm ban đồng thời đi vào sân lớn.
Mỗi một ban, đối ứng một cửa vào, đạo sư từng ban canh giữ nơi đó, để ngừa sự cố.
Mộc Phàm vừa đi vừa đánh giá bốn phía, rất rõ ràng, đây là một chỗ xây dựng chuyên dụng, trước kia còn chưa từng mở ra.
Đây là lần đầu tiên mở ra, là lần đầu dùng.
Xem ra, trường học muốn cho bọn học sinh tiếp xúc yêu thú, sớm quen thuộc yêu thú và quá trình chiến đấu với yêu thú.
“Lâm lão sư, sẽ không xảy ra chuyện sao?”
Trên một đài cao, có lão sư trong lòng lo lắng sốt ruột hỏi.
Một vị lão sư bên cạnh lập tức phụ họa: “Đúng vậy, bọn họ chỉ là một đám hài tử, đối mặt yêu thú như vậy có phải quá sớm hay không?”
“Sớm?”
Lâm Cảnh Phong hừ lạnh nói: “Theo ý của ta, không sớm một chút nào, thậm chí là đã muộn, ta muốn nói hẳn là nên ở giai đoạn tiểu học liền bắt đầu an bài.”
“Hiện tại không đối mặt với yêu thú, chờ sau khi tốt nghiệp chính là một đám phế vật, nhìn thấy yêu thú đều bủn rừn tay chân, vậy tốt sao?”
Nói đến chỗ này, hắn dừng một chút, mới nói tiếp: “Huống hồ, trường học tìm tới yêu thú, đều là một ít yêu thú bình thường, lực sát thương cũng không lớn.”
“Nếu cả điểm này đều qua không được, sau này vĩnh viễn tránh ở trong khu quy hoạch đi, không cần ra bên ngoài, càng không cần phải đối mặt với hàng ngàn hàng vạn yêu thú, dị thú, thậm chí vô số sinh vật cường đại đến từ dị vực.”
“Chẳng lẽ nhân loại chúng ta vĩnh viễn co đầu rút cổ không đi ra sao?”
Lâm Cảnh Phong nói một hồi, nói đến tất cả lão sư đều câm nín á không trả lời được.
Nói có lý a, bên trên đã ý thức được điểm này, mới làm có điều chỉnh, kế hoạch.
Sơ trung tạo ra chỗ này, để học sinh tiếp xúc với yêu thú, thực chiến với yêu thú.
Phải bồi dưỡng nhân tài từ tất cả phương diện, nếu không sau khi tốt nghiệp làm sao đối mặt yêu thú, dị thú, thậm chí sinh vật dị vực.
“Mở ra hầm năng lượng, phóng thích yêu thú.”
Lâm Cảnh Phong hét lớn một tiếng, liền thấy hai bên có hai lão sư đồng thời rút một cái chốt.
Ong!
Răng rắc, răng rắc!
Chỉ nghe một tiếng vù vù, trong sân có từng hầm năng lượng không ngừng mở ra, khiến phần lớn các học sinh đều khẩn trương.
Chỉ có một bộ phận nhỏ biểu hiện trấn định, hưng phấn, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm hầm năng lượng, bên trong có một đám yêu thú.
“Yêu thú!"
Mộc Phàm đang tò mò nhìn nắp hầm năng lượng, từng quầng sáng màu lam chắn ở nơi đó, thứ này là khoa học kỹ thuật tu chân hay là thứ gì khác, chưa bao giờ gặp qua.
“Rống...” Đang nghĩ ngợi, từ miệng hầm truyền đến từng tiếng gầm nhẹ, rồi gầm gừ đinh tai nhức óc.
Một luồng sát khí tanh hôi đập vào mặt, rất nhiều đồng học tức khắc biến sắc, hoảng sợ lui về phía sau, theo bản năng liền sinh ra sợ hãi.
Đây là bản năng, lần đầu nhìn thấy yêu thú, hơn nữa vẫn là số lượng không ít, tự nhiên có chút sợ hãi, rối loạn.
“Mọi người đừng loạn, ba người một tổ, tạo thành mười lăm tổ, cùng nhau đối kháng yêu thú.”
Đang lúc này, trong đám người truyền đến một giọng nói, là lớp trưởng Lạc Thiên mở miệng.
Hắn nói xong, hắn nhìn Mộc Phàm đang nhìn chằm chằm vào miệng hầm, gia hỏa này thế mà không nghe hiệu lệnh, một mình một người đứng ở nơi đó có vẻ lạc loài.
“Mộc Phàm, sao ngươi còn không nhanh lên?” Lạc Thiên có chút cáu giận hỏi.
Chỉ tiếc, Mộc Phàm xem cũng không liếc mọi người một cái, đi hướng tới phía trước, chính là miệng hầm năng lượng đang mở ra, tất cả mọi người sợ ngây người.
“Hắn muốn làm gì?”
“Chính mình đi chịu chết?”
Một đám người ngây dại, các đồng học sửng sốt, sắc mặt có chút khó coi, cảm giác Mộc Phàm không coi ai ra gì?
Lạc Thiên âm trầm hừ nói: “Mộc Phàm, không coi ai ra gì, chẳng lẽ muốn một mình đối kháng mười lăm con yêu thú?”
Rất nhiều người khẩn trương nhìn miệng hầm, bóng dáng yêu thú ngày càng rõ ràng, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Bởi vì trong tay bọn họ không có bất kỳ vũ khí gì, hoàn toàn chính là tay không đối phó yêu thú, đây là điểm nguy hiểm nhất.
Yêu thú có vuốt sắc làm vũ khí nhưng người chỉ có nắm tay.
“Mộc Phàm, mau trở lại.”
Tiêu Văn thấy Mộc Phàm hành động, lập tức hô to.
“Các ngươi liền đứng ở nơi đó nhìn là được, một mình ta có thể thu phục hết.”
Đáng tiếc, Mộc Phàm cũng không quay đầu lại nói, căn bản không để ý tới.
Cuồng vọng!
Trong lòng mọi người toát ra một suy nghĩ, Mộc Phàm quá cuồng đi?
Phế vật trước kia, sao chưa bao giờ thấy hắn cuồng như vậy đây?
Lạc Thiên cười dữ tợn nói: “Thứ cuồng vọng, dám một mình đối mặt mười lăm con yêu thú, bị yêu thú xé nát càng tốt.”
Giờ phút này, trong lòng Mộc Phàm đang suy nghĩ làm thế nào để lấy được thưởng đâu hạng nhất cho tập thể?
Khen thưởng 100 vạn a, chính mình sắp đi cao giáo khảo hạch, sau này chắc chắc không ở nhị trung nữa, tự nhiên muốn phân một phần.
“Rống!”
Đang nghĩ ngợi, cửa hầm rốt cuộc biến mất, bên trong truyền đến từng đợt tiếng gầm gừ, một mùi tanh đập vào mặt, Mộc Phàm bừng tỉnh.
Giương mắt nhìn lại, liền thấy trong hầm có từng bóng dàng phóng ra, mang theo gió mạnh đập vào mặt.
Đó là yêu thú, ước chừng mười lăm con yêu thú cùng nhau vọt ra, như đã đói bụng mấy ngày, mỗi con mắt đỏ hồng nhào tới Mộc Phàm.
“Tiểu tử này làm cái gì?”
Tay Lâm Cảnh Phong siết chặt rào bảo hộ, thiếu chút nữa bóp gãy.
Hắn ngưng trọng nhìn chằm chằm phía dưới, vị trí ban ba thế mà chỉ có một người, hành động của Mộc Phàm làm sắc mặt hắn khẽ biến.
“Lâm lão sư, phế vật ban ba các ngươi làm cái gì, muốn một mình đối kháng mười lăm con yêu thú?”
“Nói giỡn đi?”
“Tiểu tử này không phải tự tìm đường chết chứ?”
Các lão sư đều bị kinh sợ, rồi lại châm chọc mỉa mai, mang theo sự khinh thường.
Đối với sự trào phúng của bọn họ, Lâm Cảnh Phong không thèm để ý, hai mắt nhìn chằm chằm Mộc Phàm, đã chuẩb bị nhảy xuống cứu viện bất kỳ lúc nào.
“Rống!”
Một tiếng rít gào, chỉ thấy mười mấy con yêu thú phóng ra, trong lòng mọi người run lên.
“Xong rồi!”
Các học sinh hoảng sợ nhìn một màn này, mười lăm con yêu thú đã ra sân, một mình Mộc Phàm không bị xé nát mới là lạ.
“Tới tốt!”
Mọi người hoảng sợ, hết hồn hết vía, Mộc Phàm lại bình tĩnh thong dong, ánh mắt sáng lên, vận chuyển lực lượng trong cơ thể, bày ra một tư thế Bát cực quyền.
Phanh!
Đột nhiên nhanh vung một quyền, Bát cực, Băng sơn, nháy mắt đánh bay một con yêu thú, máu sền sệt vẩy ra.
“Ha...” Mộc Phàm hét lớn một tiếng, thế như sấm sét, ra tay nhanh như tia chớp.
“Diêm Vương Tam điệp thủ.”
Phanh một tiếng, chớp mắt ba con yêu thú bị Mộc Phàm tát bay, nằm trên mặt đất, không còn thở.
Hai mắt Mộc Phàm sắc bén, vung vẩy nắm tay, bàn tay, thi triển Bát cực quyền tiểu thành, mỗi chiêu mỗi thức đều ẩn chứa lực lượng cường đại, đánh đến máu thịt sôi sục.
Phanh phanh phanh phanh...
“Ngao...”
Yêu thú kêu la thảm thiết, tiếng rên rỉ không ngừng truyền đến.
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có mình Mộc Phàm cùng đám yêu thú vật lộn, tiếng từng con yêu thú rên rỉ ngã xuống, làm tất cả mọi người sợ ngây người.