Chương 37: Yêu thú, khoá thực chiến
----
“Các bạn học, đây là một con nhện mặt người, dài ba thước, tám chân, có hàm răng sắc bén.”
Trên bục giảng, đạo sư sinh vật đang chỉ vào một con yêu thú trên mặt bàn.
Đây là một con nhện mặt người, toàn thân đầy lông xù xù, rất khủng bố, các nữ hài nhìn thấy đều khó tránh khỏi có chút nổi da gà, sắc mặt tái nhợt.
“Các bạn học mời xem, chỗ này, chính là nhược điểm của nhện mặt người, dùng đao hoặc vũ khí sắc bén cắm vào nơi này là có thể một kích lấy mạng.”
Đạo sư lấy ra một thanh đao nhọn, ở trước mặt các học sinh, đâm một đao vào đỉnh đầu nhện mặt người, thấy bắn ra một tia chất lỏng màu xanh đậm.
“Còn có chỗ này, điểm này là một chỗ trí mạng khác của nhện mặt người, chỉ cần một kích là có thể khiến toàn thân nó tê liệt không thể nhúc nhích.”
Trên bục giảng, đạo sư thao thao bất tuyệt giảng nhược điểm của yêu thú.
Dưới đài, các đồng học tập trung tinh thần nghe, ánh mắt mỗi người nóng rực nhìn con yêu thú nhện mặt người kia, trong lòng khát khao.
Ở đây, trừ Mộc Phàm ra, không có người nào từng giết yêu thú, thật sự giết qua yêu thú cũng chỉ có mình Mộc Phàm.
Những người khác đều chỉ nhìn thấy trên TV, nhưng chưa thật sự nhìn thấy yêu thú lại lần nào, càng không đề cập tới chuyện tự mình giết.
Trong phòng học, Lạc Thiên cúi đầu, hai mắt đỏ hồng, thường nhìn chằm chằm Mộc Phàm, trong mắt lộ ra sự thù hận nồng đậm.
Gia hỏa này bị đánh sưng thành đầu heo, thù hận dành cho Mộc Phàm đạt tới đỉnh điểm.
Hôm nay, mặt mũi hắn xem như bị ném về nhà, trong lòng điên cuồng muốn giết chết Mộc Phàm.
“Các bạn học.”
Lúc này, trên bục giảng, đạo sư vỗ vỗ tay hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Chỉ nghe nàng nghiêm túc nói: “Hôm nay, ta liền mang mọi người đi xem yêu thú thật sự, hơn nữa, hôm nay có một khóa thực chiến.”
“Lao xao!”
Lời này vừa cất lên, toàn bộ người trong phòng học đều ồ lên, tinh thần phấn chấn, vui mừng quá mức.
“Thật sự?”
“Trời ạ, chúng ta có thể thấy yêu thú thật?”
Có đồng học kích động la to lên.
Không thể kìm nén nha, chưa bao giờ gặp qua yêu thú, còn có dị thú, dù sao mấy thứ này quá nguy hiểm.
Nhưng không nghĩ tới trường học thế mà mang tới yêu thú sống, lại còn có khóa thực chiến, ý muốn chính là giúp cho bọn họ quen chiến đấu với yêu thú sao?
Tưởng tượng đến điều này, tất cả mọi người nhiệt huyết sôi trào, luyện võ, tu chân, vì cái gì, còn không phải là vì đánh quái, giết yêu thú, tru dị thú sao?
Đây là nguyên nhân bọn họ hưng phấn nguyên nhân.
Cả Mộc Phàm cũng kinh ngạc, trường học từ nơi nào lấy được yêu thú sống ra, xem ra là cao tầng khu thứ tám cho phép mới.
Có lẽ, những yêu thú này chỉ là một ít yêu thú tương đối yếu, mục đích chính là vì giúp học sinh nhận thức yêu thú, thậm chí quen với việc chiến đấu với yêu thú.
“Toàn ban tập hợp, đi cùng ta.”
Đạo sư như sấm rền gió cuốn, nói xong trực tiếp xoay người rời khỏi phòng học.
“Đi!”
“Đi xem tồn tại yêu thú.”
“Lần này có thể cùng yêu thú đối chiến sao?”
“Thật tốt quá.”
Một đám người hưng phấn mà hoan hô lên, sôi nổi đứng dậy đi theo đạo sư rời đi phòng học.
Mộc Phàm như suy tư gì đó, cũng đứng dậy đi theo, lại đi ở phía sau.
“Mộc Phàm, ngươi chờ đó cho ta.”
Nhưng khi đi qua chỗ Lạc Thiên, nghe thấy một lời nói tràn ngập sự âm u truyền đến.
Mộc Phàm mày nhíu lại, khó chịu quay đầu, hai mắt lạnh băng nhìn chằm chằm hắn.
Lạc Thiên bị Mộc Phàm một nhìn chằm chằm, tức khắc cả người lạnh run, không nên lời, đó là một luồng sát khí thật sự, từng giết qua, giết qua yêu thú.
“Lạc Thiên, nhìn ngươi vẫn có chút thiếu đòn a.”
Mộc Phàm nhàn nhạt nói một câu, đang muốn tát một cái.
Nhưng lại dừng một chút, thu tay không đụng, đạo sư đang nhìn từ bên ngoài.
“Các ngươi còn không nhanh lên?” Đạo sư có chút bất mãn thúc giục.
“Đạo sư, tới rồi!”
Mộc Phàm lập tức ra khỏi phòng học, còn Lạc Thiên, thiếu chút nữa xụi lơ, vừa rồi thật sự cho rằng chính mình sẽ bị đánh chết.
“Đáng chết!”
Mặt Lạc Thiên vặn vẹo, muốn phát điên rồi.
Cách đó không xa, Tiêu Văn nhìn Mộc Phàm suy tư, trong lòng âm thầm kinh ngạc.
Trước đó, Mộc Phàm không phải cả Tôi thể quyền không nhập môn sao, vì sao chỉ chớp mắt, trực tiếp làm người ta chấn động, đánh Lạc Thiên thành dạng này.
Nói thật ra, khi thấy Lạc Thiên sưng như đầu heo, Tiêu Văn đều nhịn không được muốn cười thành tiếng.
“Mộc Phàm, hỏi ngươi một vấn đề.”
Tiêu Văn đi lại gần, đuổi kịp đội ngũ, đi cạnh Mộc Phàm,
“Cái gì?” Mộc Phàm nhìn nhìn thiếu nữ bên cạnh.
Chỉ nghe Tiêu Văn ngẩng đầu tò mò hỏi: “Ngươi từng giết yêu thú sao?”
“Vì sao hỏi như vậy?” Mộc Phàm ngẩn người.
Cô nàng này, sao lại hỏi như vậy.
Tiêu Văn chớp chớp mắt cười nói: “Bởi vì vừa rồi khi thấy thi thể yêu thú, đồng học toàn đều kinh ngạc cùng mừng rỡ.”
“Khi nói có yêu thú sống, tất cả mọi người rất hưng phấn, chỉ mình ngươi mang vẻ mặt bình tĩnh, giống như người khác đều đang kinh ngạc vì một chuyện nhỏ nhặt..”
“Ta đoán, ngươi nhất định từng gặp yêu thú, thậm chí còn tự tay giết yêu thú, đúng hay không?” Tiêu Văn nói một cách chắc chắn.
Mộc Phàm hết chỗ nói rồi, nhìn Tiêu Văn chớp chớp đôi mắt to, cô nàng này, thật cẩn thận a.
“Không phải có trên TV sao, trên mạng cũng một đống, mỗi ngày xem không nhàm a?”
Mộc Phàm nói qua loa.
Tiêu Văn nhìn hắn, bỗng nhiên cười nói: “Ngươi không nói liền thôi, chờ khoá thực chiến, không biết chúng ta có phải chiến đấu cùng yêu thú hay không, trong lòng có chút khẩn trương.”
“Có cái gì mà khẩn trương, còn không phải là một con động vật, thành yêu, lực lượng, tốc độ nhanh một chút mà thôi, giết là xong.”
Mộc Phàm bình tĩnh nói.
Cái này làm cho Tiêu Văn càng thêm xác định, gia hỏa này thật sự từng giết yêu thú.
Không bao lâu, mọi người đi theo đạo sư đi tới một dãy kiến trúc đặc thù.
Kiến trúc này do sắt thép cấu tạo, như một cái đấu trường thú, là một chỗ không mở ra cho bên ngoài ở nhị trung.
Học ở chỗ này ba năm, Mộc Phàm chưa bao giờ tiến vào bên trong, bởi vì trường học không cho phép bất kỳ học sinh nào tới gần hoặc là tiến vào.
Hiện tại, rốt cuộc có thể tiến vào bên trong.
Mộc Phàm như suy tư gì đó, đánh giá kiến trúc trước mắt, bốn bề đóng kín, hiển nhiên bên trong giam giữ yêu thú.
Bởi vì khi đi vào nơi này rõ ràng cảm ứng được một chút yêu khí, tuy rằng không mạnh nhưng tuyệt đối là có yêu thú.
Trường học thật đúng là hạ vốn gốc a, kiếm yêu thú sống, muốn bồi dưỡng năng lực thực chiến cho học sinh, nhưng cũng rất nguy hiểm.
Mộc Phàm cảm thán một câu, đi theo các bạn học cùng đi vào bên trong.
Bên trong, giống một hội trường lớn, trung tâm là một cái sân to, tựa như sân bóng, toàn bộ như một cái tổ chim được rào chắn.
“Các ngươi tới.”
Vừa tiến đến, liền thấy chủ nhiệm Lâm Cảnh Phong đang chờ ở chỗ này.
Bốn phía còn có không ít đồng học ở ban khác, một đám hưng phấn chờ đợi, rất chờ mong chương trình học kế tiếp.
“Tất cả đều đã tới.”
Tiêu Văn kinh ngạc nhìn bốn phía, thấy từng từng lớp, đều tới.
“Nhân viên đến đông đủ.”
Lâm Cảnh Phong đảo mắt qua mọi người, ánh mắt dừng ở trên người Mộc Phàm, sau đó dời đi.
Hắn đảo qua tất cả lớp, mỗi một lớp đều có một vị đạo sư dẫn dắt, người người hưng phấn, khuôn mặt đỏ bừng.
“Kế tiếp, có một khoá thực chiến.”
“Mỗi một lớp đều tiến hành một lần huấn luyện thực chiến, đầu tiên là tập thể đối kháng yêu thú đối kháng, lúc sau mới là đơn độc đối kháng yêu thú.”
“Xếp hạng top 3, có khen thưởng.”
“Lão sư, khen thưởng thế nào?”
Lâm Cảnh Phong mới vừa nói xong, liền có người lập tức hỏi.
“Hạng nhất, cá nhân được tiền thưởng 10 vạn, toàn ban (lớp) thì được thưởng 100 vạn.”
“Xôn xao!”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ồ lên, hưng phấn.
Cả Mộc Phàm mắt đều sáng lên, tiền thưởng 10 vạn.