Chương 48: Thật sự thắng
----
Mộc Phàm như một viên sao băng rơi xuống.
“Ầm vang” một tiếng, đá vụn bay tán loạn.
Sắc mặt Nặc Á khẽ biến, nhảy dựng về sau, bị một luồng khí thật mạnh xốc bay, nhưng bởi vì cả người được bao phủ bởi Luyện Khí nên cũng không có bị thương.
Sau khi rơi xuống, lực lượng trong cơ thể Mộc Phàm chợt bùng nổ, thừa dịp Nặc Á đang ở giữa không trung chưa kịp tiếp đất, khởi xướng tấn công bằng chiêu thức cường đại nhất.
“Bát cực quyền, Vô địch thông thiên pháo!”
Mộc Phàm hét lớn một tiếng, cả người như một viên đạn pháo bắn nhanh ra, lực lượng cường đại hội tụ nơi cánh tay, hình thành một thế công cường đại.
Bát cực quyền Cứu cực chiêu mạnh nhất, uy lực lớn nhất, Vô địch thông thiên pháo, tất cả lực lượng hội tụ ở chỗ khuỷu tay, ầm ầm ầm như lôi đình vạn quân, thế không thể đỡ!
Đồng tử Nặc Á co rụt lại, lộ ra sự kinh hãi, cảm thấy nguy cơ nồng đậm bao trùm, không cách nào tránh né.
“Nặc Á, cẩn thận!”
Ngoài kết giới truyền tới từng tiếng kinh hô, vài tên giám khảo đều bị một kích này của Mộc Phàm hù doạ rồi.
Khí thế đáng sợ kia ẩn chứa một ý chí khủng bố phá nát cả trời, giống như dưới một kích này, tinh cầu cũng có thể bị đánh nổ.
Đối mặt với thế công cường đại như thế, tu vi áp chế ở cảnh giới Tôi thể viên mãn, Nặc Á căn bản không thể tiếp nổi, không chết cũng tàn.
Trừ phi nàng phóng thích tu vi cường đại đang bị áp chế.
Thời điểm nguy hiểm, Nặc Á lựa chọn phóng thích tu vi, xuất ra tu vi khủng bố, nháy mắt bùng nổ.
Hai cổ lực lượng cường đại va chạm, đan xen trộn lẫn.
Oanh!
Cùng với một tiếng nổ vang, cả tòa lôi đài đều nứt ra, vết rách lan tràn, khu vực ở giữa không ngừng tan vỡ, vô số đá vụn văng ra đánh vào kết giới.
Bên trong là một mớ hỗn loạn, ánh sáng, đá vụn, lửa tím, như một viên đạn pháo nổ mạnh, cảnh tượng chấn động nhân tâm, mọi người sợ ngây ra.
Khi hết thảy tan đi, lộ ra cảnh tượng bên trong kết giới.
Hiện trường lặng ngắt, vô số lão sư học sinh đứng lên, ngây ngốc nhìn một màn trong kết giới.
Trong kết giới, lôi đài đá hoa cương hoàn toàn vỡ nát, chỉ để lại một cái hố to, bốn phía có vô số đá vụn, còn bốc khói.
Nặc Á nửa quỳ cạnh kết giới, dưới chân còn có một cái rãnh dài, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng có máu chảy xuống, một mái tóc dài màu tím hơi rối, chật vật.
Nàng khiếp sợ nhìn về hố to phía trước, có một người đang đứng, quần áo rách nát, thân thể bốc khói, có dấu vết bỏng cháy.
Đó là Mộc Phàm, thế mà vẫn còn đứng ở trong hố.
“Hắn thua?”
Bên ngoài, không ít người kinh nghi, nhìn Mộc Phàm đứng trong hố không nhúc nhích, đều suy đoán hắn thua.
Nhưng rất mau, mọi người liền thấy Mộc Phàm chậm rãi ngẩng đầu, tuy rằng đứng không vững, cả người tựa như một tên ăn xin, nhưng khí thế kinh người.
“Hắc hắc...” Mộc Phàm lại nhe răng cười.
“Giám khảo, ta thắng!”
Mộc Phàm nhếch miệng cười, hiện trường tức khắc nổ tung.
“Cái gì?”
“Hắn thắng?”
Rất nhiều người không thể tin được, Mộc Phàm thế mà thắng, khiêu chiến giám khảo thế mà thắng?
Sao có thể?
Tuy rằng không tin, nhưng rất mau liền có người phản ứng kịp, mười chiêu đã qua, xem như Mộc Phàm thắng, bởi vì Nặc Á đã tự nói.
Hơn nữa vừa rồi hai người giao thủ căn bản không chỉ mười chiêu.
“Ai thắng?”
Ba Lang gãi gãi đầu, vẻ mặt mộng bức.
Đây là lần đầu thấy một học sinh trung học đánh bại Nặc Á của bọn họ, chuyện này chưa từng có.
“Nặc Á, ngươi bị thương?”
Tra Lý Tư nhíu mày, vung tay lên, xoá đi kết giới, đi tới trước mặt Nặc Á, vừa kiểm tra xong sắc mặt tức khắc thay đổi.
“Ngươi vừa cởi bỏ áp chế sao, quả thực là làm bậy...” Sau khi kiểm tra, Tra Lý Tư tức giận nhìn Nặc Á.
Hắn không vui nói: “Nặc Á, ngươi có biết vận dụng tu vi cùng lực lượng ngoài quy định, phóng xuất ra lực lương Tiên thiên có hậu quả gì sao?”
“Biết, ta sai.” Nặc Á gật gật đầu, thừa nhận sự thật này.
Vẻ mặt nàng phức tạp nhìn Mộc Phàm, sau khi im lặng thật lâu mới nói: “Ta thua, vừa rồi nếu không phóng thích tu vi bị áp chế,.... Có khả năng đã chết rồi.”
Lời vừa nói ra, hiện trường yên tĩnh.
Sắc mặt mấy người Ba Lang, Tra Lý Tư đều thay đổi, vừa rồi Nặc Á thiếu chút nữa bị đánh chết?
Nặc Á nói xong vẫn nhìn Mộc Phàm, ánh mắt có một tia sáng kỳ lạ, tâm tình rất phức tạp, chính mình thế mà bại, bại bởi một học sinh trung học.
“Đạo sư, lần này là ta trái với quy định, sau khi trở về ta sẽ viết một phần kiểm điểm.”
Nói xong Nặc Á xoay người rời đi, bóng dáng có vẻ hơi cô đơn.
“Nặc Á tỷ...”
Mấy cô nàng còn lại vừa thấy Nặc Á trở về, trên mặt mỗi người lộ ra vẻ lo lắng, trong cơ thể nàng có ám thương, vừa mới bị một chiêu mạnh mẽ kia của Mộc Phàm xúc động, dẫn tới ám thương tái phát.
“Quan chủ khảo, ta... Cái này...” Mộc Phàm có chút xấu hổ, đứng trên mặt đài gồ ghề lồi lõm, không biết làm sao.
Trong lòng hắn có hơi xấu hổ, vì muốn thắng mà chọn đối thủ có ám thương như Nặc Á.
“Yên tâm, khảo hạch vừa rồi là ngươi thắng.” Tra Lý Tư xoay người lại, mỉm cười nhìn Mộc Phàm nói ra lời này.
Hắn càng xem càng thích tiểu tử trước mắt này, thế mà có thể đánh bại Nặc Á, tuy rằng có sự trùng hợp, nhưng đã chứng minh được thiên phú cùng tiềm lực to lớn của hắn.
Càng khiến người ta ngoài ý muốn cùng không thể tưởng được chính là Mộc Phàm đã lĩnh ngộ cùng nắm giữ quyền thế, ảo diệu của quyền ý.
Điều này đại biểu cho tương lai hắn thẳng tới tông sư trên con đường bằng phẳng, không có bất luận kỳ hạn chế gì.
“Quan chủ khảo, vậy tiền thưởng...” Mộc Phàm có chút ngượng ngùng xoa xoa tay.
Bộ dáng này khiến Tra Lý Tư đen mặt, ngay cả bọn Ba Lang đều nhìn nhau câm nín.
Nặc Á cũng ngẩn người, nhìn vẻ mặt của Mộc Phàm như vậy, hiển nhiên là hắn rất để ý tiền thưởng trăm vạn kia, thậm chí chính là vì tiền mà tới.
“Tên yêu quái này, trong mắt chỉ có tiền đi?” Lý Diệu Diệu có chút bất mãn nói.
Tiểu Lỵ tức giận hừ nói: “Lòng chỉ muốn tiền, thế mà đả thương Nặc Á tỷ, đáng giận, chờ trở lại học viện nhất định phải thu thập hắn.”
Còn Thanh Trĩ không rên một tiếng, chỉ là nhìn chằm chằm Mộc Phàm, trong ánh mắt mang theo một loại cảm xúc như ngộ ra điều gì đó.
Tuy Nặc Á bị thương, nhưng một trận chiến này mang lại cho nàng lợi ích không nhỏ, bởi vì thực sự cảm nhận được ảo diệu của quyền ý.
Nàng chính mắt chứng kiến quá trình quyền thế của Mộc Phàm lột xác, bước vào quyền ý, đối với nàng mà nói có ý nghĩa rất phi phàm.
“Đừng nói lung tung, một trận chiến này, với ta mà nói không những không phải chuyện xấu, ngược lại là một cọc cơ duyên, ta thiếu hắn một ân tình.”
“Hơn nữa... Chưa chắc các ngươi có thể đánh thắng hắn.
Một học sinh trung học lại cho nàng đạt được một cọc cơ duyên, trải qua một trận chiến này, không bao lâu nữa nàng là có thể đặt chân đến bình cảnh Luyện Khí nhập thể, từ đó bước vào Luyện Khí ngưng hình.
Người tu chân Luyện Khí ngưng hình, hóa thành vật thật, cũng có thể xưng là Kim Đan kỳ, ở cảnh giới này, Luyện Khí trong cơ thể hoàn toàn cô đọng thành một thực thể.
Liền tương đương với võ đạo tông sư lĩnh ngộ ý, ngưng tụ cương khí thành tường khí, đao thương bất nhập, vạn pháp bất xâm.
Đây là chỗ cường đại của tông sư, người tu chân cũng như vậy.
Cho nên Nặc Á cũng không có trách cứ Mộc Phàm chút nào, ngược lại là cảm kích, là đối phương xúc tiến cho nàng cơ hội nhanh chóng đột phá.
“Tiểu tử ngươi...” Tra Lý Tư đen mặt, cười khổ nói: “Ta nói rồi nói đương nhiên tính chứ, một trăm vạn, không thể thiếu phần ngươi.”
Nói đến tiền thưởng, Tra Lý Tư có chút đau đớn trong lòng, đây chính là tiền của hắn a, lập tức thiếu mất một trăm vạn, lòng đầy hối hận, cũng âm thầm cảnh cáo chính mình không nên hứa hẹn lung tung, nếu không sẽ rất thảm.
“Mộc Phàm, người thứ nhất thông qua khảo hạch, hạng mục khảo hạch kế tiếp, ngươi có thể không tham gia.”
Tra Lý Tư trực tiếp dứt khoát, nói với Mộc Phàm, thực hiện hứa hẹn trước đó.
Mộc Phàm, không cần tiến hành khảo hạch nữa, đã thông qua, lại còn có có khả năng trở thành học sinh ban tinh anh Thanh Bắc cao giáo.
“Được rồi, tiếp tục khảo hạch.”
“Nhị trung sơ tam, còn có các thanh niên tài tuấn đến từ nơi khác, các ngươi có thể đi lên khảo hạch.”
“Thời gian có hạn, hy vọng mọi người có thể tự tin tham dự khảo hạch.”
Tra Lý Tư nói xong lẳng lặng nhìn rất nhiều học sinh đang còn ngơ ngác, một đám bị Mộc Phàm làm chấn động không nhẹ.
Không có biện pháp, một trận chiến này của Mộc Phàm có thể nói là đánh vào mặt những người từng cười nhạo hắn một cái tát vang dội, nóng rát.
Đặc biệt là những đồng học sơ tam, người người vô cùng xấu hổ, muốn tìm cái khe đất chui vào.
“Ta tới!”
Lúc này, một tiếng hét to truyền đến, trong đám người tách ra một lối đi, có người từ bên trong chậm rãi đi ra.