Chương 57: Tụ Tiên Lâu
Khu thứ tám, Tụ Tiên Lâu.
Toà nhà cao mười tám tầng xa hoa, chính là nơi ăn uống sang trọng bậc nhất khu thứ tám, người tới nơi này đều là các võ giả, người tu chân cường đại.
Đương nhiên, nếu ngươi có tiền cũng có thể đi vào, nhưng phần lớn đều là cường giả tu luyện thành công, cho nên đặt tên là Tụ Tiên Lâu.
Tụ Tiên Lâu, trước cửa lớn xa hoa, có các loại siêu xe.
Đương nhiên, ở không trung Tụ Tiên Lâu cũng có chỗ đậu xe, xếp từng chiếc xe bay, cực kỳ bắt mắt.
Mộc Phàm vừa tới cửa Tụ Tiên Lâu, lúc từ rất xa đã thấy một người mặc áo đen đứng ở nơi đó, đúng là Ác ma nữ.
Nàng đã ở chỗ này đợi một hồi lâu.
“Đi theo ta.”
Thấy Mộc Phàm đi tới, nàng nhẹ nhàng vẫy tay, xoay người đi vào Tụ Tiên Lâu.
Mộc Phàm nhìn thấy lập tức chạy chậm tới, trên mặt lộ ra chút kinh ngạc, sống đến bây giờ, thân là người thừa kế Mộc gia nhưng hắn chưa bao giờ tới loại địa phương này.
Nói ra cũng cảm thấy thất bại a, từ nhỏ đến lớn nghe tên Tụ Tiên Lâu, vô cùng hướng tới, lại chưa đi vào lần nào, thật sự thất bại a.
“Hoan nghênh quý khách.”
Vừa tới tới cửa, liền thấy hai bên có một loạt tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, vẻ mặt tươi cười chào đón, bộ dáng nhu nhược động lòng người.
Cách đó không xa còn có mười mấy tên bảo an thân hình cao lớn, mỗi người tản ra một hơi thở bưu hãn, liếc mắt một cái liền nhìn ra là võ giả, tu vi không thấp.
Tụ Tiên Lâu, rất có địa vị, nghe nói mỗi một khu quy hoạch đều có chi nhánh của Tụ Tiên Lâu, còn tổng bộ Tụ Tiên Lâu, nghe nói đặt ở khu thứ nhất.
Nhìn Mộng Li không rên một tiếng dẫn đường phía trước, trong lòng Mộc Phàm nhịn không được nói thầm.
“Mộng Li, ngươi cả ngày mang theo bộ trang phục này không chán a?”
Mộc Phàm có chút buồn bực, vì sao mỗi ngày đều mặc một bộ áo đen, bọc kín mít, hoàn toàn không thấy mặt mũi.
Thậm chí Mộc Phàm hoài nghi, có phải nàng rất xấu hay không, mới không dám dùng gương mặt thật gặp người khác a.
Bước chân Mộng Li dừng một chút, hơi hơi nghiêng đầu liếc nhìn hắn, không nói chuyện, tiếp tục đi vào Tụ Tiên Lâu.
Hai người một trước một sau đi vào nơi xa hoa này, mới vừa vào trong, Mộc Phàm cảm giác xuyên qua một tầng vách ngăn mỏng manh.
Trong lòng chấn động, lập tức nhận ra đây là trận pháp.
Quả nhiên, Tụ Tiên Lâu không đơn giản.
“Khách nhân tôn quý, phòng VIP ngài đặt ở lầu 3, xin đi theo ta.”
Phía trước có một phục vụ trẻ tuổi xinh đẹp, mỉm cười nói, sau đó mang Mộng Li cùng Mộc Phàm tiến vào một vòng sáng.
Mộc Phàm kinh ngạc nhìn những vòng sáng này, hiển nhiên là Truyền Tống Trận, trong lòng hết chỗ nói rồi.
Một cái tửu lầu, thế mà khắc hoạ Truyền Tống Trận, một tầng nối tiếp một tầng, giống như thang máy nhưng chỉ nhanh hơn thanh máy mà thôi.
Bá!
Chỉ thấy vòng sáng chợt lóe, ba người Mộc Phàm xuyên qua tầng tầng quầng sáng, chớp mắt đi tới lầu 3.
“Thật xa xỉ.”
Mộc Phàm nói thầm, một cái tửu lầu, mỗi một tầng đều có Truyền Tống Trận, quá xa xỉ.
Xây dựng thứ này, cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy, không phải có tiền liền có thể, còn phải mời đại sư trận pháp và có đủ tài liệu mới có thể kiến tạo thành công.
“Mời bên này.”
Người phục vụ dẫn đường, ba người đi tới một băng ghế, bốn phía có trận pháp dao động, ngăn cách tất cả âm thanh trong ngoài.
Không thể không nói, nơi này xây dựng quá tốt.
“Mời hai vị ngồi, sau đó sẽ có rượu và điểm tâm ngọt miễn phí.”
Sau khi đưa tới băng ghế, người phục vụ dẫn đường lễ phép nói.
Nàng cười giải thích: “Khách nhân tôn quý, ngài gọi thức ăn, mời mở màn hình ảo, chỉ cần chọn, thức ăn liền sẽ được đưa tới thông qua trận pháp.”
“Nếu có yêu cầu khác, mời rung chuông.”
Người phục vụ nói xong liền lui đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Mộc Phàm cùng Mộng Li.
Hai người ngồi ở chỗ kia, chẳng ai nói chuyện, không khí có vẻ hơi xấu hổ.
Mộc Phàm gãi gãi đầu, hỏi: “Mộng Li, ngươi kêu ta tới rốt cuộc có chuyện gì?”
Mộng Li ở đối diện hơi hơi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Trước tiên ngươi ăn chút gì đó đi, cứ tùy ý, hôm nay ta mời, ăn xong rồi lại nói.”
“Ta đi ra ngoài một chút.”
Nói xong, Mộng Li không đợi Mộc Phàm đáp lại trực tiếp đứng dậy, rời khỏi phòng.
Lúc này Mộc Phàm hết chỗ nói rồi, ngươi kêu ta tới, sau đó liền đi rồi, để ta làm sao dám gọi đồ ăn?
Mộc Phàm có chút dở khóc dở cười, tuy rằng nàng nói mời khách, nhưng trong lòng vẫn có chút không yên ổn.
Nhưng Mộc Phàm không nghĩ nhiều, mở màn hình ảo trên bàn, bên trên lập tức hiện lên từng hàng thực đơn để người ta lựa chọn.
Xem một chút, hai mắt Mộc Phàm khắc tỏa ánh sáng, nhìn một loạt đồ ăn, nước miếng cũng muốn chảy rồi.
“Mặc kệ, trước chọn vài món rồi tính.”
Xoa xoa nước miếng, Mộc Phàm trực tiếp chọn một phần Ma văn trư (80 cân), thấy giá cả 300 vạn, làm trái tim hắn nhảy dựng.
Trời ơi, một món ăn 300 vạn.
“Canh sâm Hưng thịnh huyết: Một con Hưng thịnh điểu (tám cân), một gốc Huyết nhân sâm ba mươi năm, giá cả 250 vạn.”
Mộc Phàm nuốt nuốt nước miếng, quả nhiên không phải người bình thường có thể tiêu phí, quá hố người.
Nhưng Mộng Li mời, không ăn thì uổng nha.
Hắn chọn hai món này trước, sau đó xem mấy thứ khác.
“Mầm Thanh ngọc linh: 50 vạn.”
Mộc Phàm méo miệng, một chút rau xanh thế mà 50 vạn, nhưng nghĩ đến mầm Thanh ngọc linh là một loại giá đậu giàu năng lượng, vậy thì rất bình thường.
“Trước tiên chọn ba món đi, vẫn nên kiềm chế chút.”
Vốn dĩ muốn tiếp tục chọn, nhưng suy nghĩ chút thấy vẫn nên kiềm chế, làm người không thể quá phận, càng không thể quá tham.
Nếu Mộng Li không tới, vậy liền không xong a.
Ong!
Vừa mới chọn xong, liền thấy mặt sáng lên, toàn bộ cái bàn như có trận pháp nào đó, từng sọc dài sáng lên.
Mộc Phàm xem mà kinh ngạc, không đợi hắn tò mò, liền thấy trên mặt bàn có một quầng sáng, vốn dĩ là bàn trống lại xuất hiện ba đồ vật.
Một con Ma văn trư 80 cân, toàn thân vàng kim, còn bốc hơi nóng hổi, mùi thơm xộc vào mũi, xem mà nước miếng chảy ròng a.
Một bên còn có một nồi lẩu, bên trong bọt nước sôi lụp bụp, nước canh sóng sánh tản ra một mùi hương độc đáo.
Còn có một đĩa mầm Thanh ngọc linh, từng cọng óng ánh trong suốt, tựa như điêu khắc từ ngọc, khiến người nhìn muốn ăn thật nhiều.
“A, nhanh như vậy sao?” Mộc Phàm ngẩn ngơ, cũng quá nhanh đi?
Mới vừa chọn món, không đến mười giây liền có đồ ăn, thật là quá nhanh.
Hắn cười khổ, thầm nghĩ: “Xem ra về sau ta phải học trận pháp.”
Nghĩ xong, Mộc Phàm nhìn ba món ăn trên bàn, nuốt nuốt nước miếng.
“Thịt trông thật tốt, nếm thử hương vị trước.”
Mộc Phàm chà chà tay, cầm lấy một con dao nhỏ sắc bén trên mâm, bắt đầu cắt thịt con Ma văn trư kia.
Con Ma văn trư 80 cân này là yêu thú, có hai răng nanh thon dài, đương nhiên, răng nanh đã sớm bị cắt mất.
Dù sao nó cũng là tài liệu luyện khí, không có khả năng đưa lên mâm.
Mộc Phàm cũng không thèm để ý, dao chỉ vào đùi, trực tiếp xẻ rồi cắn một cái.
Nuốt một miếng, miệng đầy dầu mỡ.
“Da giòn giòn ngon miệng, thơm, ai da, yêu thú này thật thơm.”
Mộc Phàm nuốt một miếng hai mắt liền tỏa ánh sáng, căn bản không thể cưỡng lại, một miếng thịt yêu, một vài cọng mầm Thanh ngọc linh lau đi dầu mỡ.
Giống như quỷ chết đói, gió cuốn mây tan ăn hết một con Ma văn trư 80 cân, thật sự là ăn sạch sẽ.
Lộc cộc!
“Canh này uống ngon thật.”
Mộc Phàm uống từng ngụm từng ngụm nước canh, Hưng thịnh điểu trong canh cả xương cốt đều bị gặm trắng tinh, nhân sâm cũng không dư thừa một chút.
“Aaa... Thật thoải mái.”
Mộc Phàm ăn sạch sẽ, sờ sờ bụng, vừa mới ăn xong một con Ma văn trư 80 cân.
Trong bụng lại chỉ là cảm giác vừa mới no mà thôi, cả người ấm áp, có từng luồng năng lượng đang khuếch tán khắp người, bổ sung năng lượng thân thể tiêu hao.
Không hổ là thịt yêu thú, ăn xong cảm giác không tầm thường.
Răng rắc!
Lúc này, Mộng Li vừa lúc mở cửa tiến vào, nhìn bàn đầy xương cốt ngẩn người, nhưng không nói gì.
“Ngươi đã trở lại, ngại quá, ta vừa mới ăn trước.”
Mộc Phàm có chút xấu hổ cười cười, trong lòng có chút lo lắng, rốt cuộc vừa ăn mấy trăm vạn, nàng có thể không nhận hay không?
“Ăn no sao?”
Mộng Li ngồi xuống, mở miệng hỏi.
“À.. No rồi.” Mộc Phàm có chút xấu hổ gật gật đầu.
Chỉ nghe Mộng Li mở miệng nói: “Nếu ăn no, vậy nói chính sự.”
Chính sự!
Mộc Phàm nghe xong nghiêm túc, ngồi thẳng, lẳng lặng nhìn Mộng Li, vị Ác ma nữ này có chuyện gì tìm tới hắn đây?
Chỉ thấy Mộng Li lấy một vật nhỏ lông xù xù từ bên trong áo đen ra.
Nhìn thấy nó, Mộc Phàm ngây ngẩn.