Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 108: Ngươi thật sự không biết xấu hổ mà, vô địch thiên hạ

Chương 108: Ngươi thật sự không biết xấu hổ mà, vô địch thiên hạ


“Bái kiến tộc trưởng!”
Diệp Thương Vân cười nói: “Tiếp tục tu luyện đi.”
Các đệ tử chậm rãi ngẩng cao đầu, đưa mắt nhìn bọn họ đi về phía trước. Đúng lúc này bóng dáng của Vân Trọng Lâu dừng lại, hắn nheo mắt nhìn đám đệ tử kia, sắc mặt hoàn toàn biến đổi.
“Diệp tộc trưởng, không biết có thể để đệ tử Kiếm Cung tiến lên đây không.”
Diệp Thương Vân liền giật mình: “Nếu Vân đại sư cần, đương nhiên là có thể rồi.”
Nói đến đây, ông ấy nhìn về phía võ đài, trầm giọng nói: “Yêu Nhi, Phá Quân, Diệt Đạo, ba người các ngươi đi lên đây đi.”
Ba người Diệp Yêu Nhi đạp không đi tới, rơi xuống ở trước mặt của Diệp Thương Vân, người sau nói: “Không biết Vân đại sư có gì chỉ giáo không?”
Vân Trọng Lâu đánh giá nhìn ba người của Diệp Yêu Nhi, nghiêm nghị nói: “Ba vị tiểu hữu, có thể cho lão phu nhìn xem những viên đan dược trong lòng bàn tay các ngươi được không?”
Diệp Yêu Nhi nhìn về phía Diệp Thương Vân, Diệp Thương Vân nói: “Vân đại sư có thể là luyện dược sư cấp chín, cho hắn xem mấy viên đan dược đó một chút.”
“Đại sư, mời!” Diệp Yêu Nhi khẽ giơ tay đưa viên đan dược cho Vân Trọng Lâu.
“Đan dược cấp tám, còn có được đan văn cực phẩm.” Vân Trọng Lâu cố kìm nén chấn động trong lòng, ánh mắt rơi vào trên người của Diệp Yêu Nhi: “Tiểu cô nương, không biết là người ở phương nào có thể luyện chế ra được viên đan dược này.”
Nghe thấy lời nói đó.
Diệp Yêu Nhi rơi vào im lặng, tự hỏi liệu nàng có nên nói với Vân Trọng Lâu rằng viên đan dược này được Diệp Trường Sinh luyện chế.
Ánh mắt của Vân Trọng Lâu lóe lên, ánh mắt rơi lên trên người của Diệp Thương Vân: “Diệp tộc trưởng, không ngờ trong Kiếm Cung lại có luyện dược sư cấp tám, không biết ngươi có thể dẫn tiến cho ta một chút không?”
“Luyện dược sư cấp tám? Không có!” Vẻ mặt Diệp Thương Vân mờ mịt: “Vân đại sư cứ nói đùa, tu sĩ ở Kiếm Cung lấy việc tu kiếm làm mục tiêu, làm sao có thể có luyện dược sư được chứ.”
“Bản thân đại sư cũng là một luyện dược sư cấp cao, có lẽ ngươi cũng biết điều kiện để trở thành một luyện dược sư khắc nghiệt như thế nào.”
Vẻ mặt của Vân Trọng Lâu nghiêm nghị, nhìn dáng vẻ của Diệp Thương Vân trông không giống như đang nói dối, nhưng viên đan dược trong tay hắn ta rõ ràng là đan dược cấp tám cực phẩm.
Cho dù viên đan dược này được bán đấu giá ở trong Thương hội Thiên Vực cũng có thể đầu cơ kiếm lợi, hiếm có như phượng mao lân giác.
Nhưng mà trước mặt hắn ta lại có ba bình, đồng thời đệ tử của Kiếm Cung trên võ đài ai cũng đang cầm một viên đan dược cấp bảy.
Số lượng lớn như thế, chẳng lẽ là sau khi Diệp gia diệt Hoang Cổ thần quốc đạt được sao.
Nghĩ đến chuyện này.
Vân Trọng Lâu thở phào nhẹ nhõm, hắn ta chắc chắn những viên đan dược này nhất định là do Diệp gia lấy được từ Hoang cổ Thần quốc: “Xem ra lần này Diệp tộc trưởng tiêu diệt thần quốc, thu hoạch cũng không nhỏ, những viên đan dược cấp tám này đều là cực phẩm. Không biết Diệp gia có còn có không, lão phu xin dùng số tiền lớn để xin thuốc.”
Diệp Thương Vân càng lúc càng bối rối, luyện dược đại sư lại hỏi xin lấy số tiền lớn để đổi lấy đan dược của Diệp gia, đây là cử chỉ cợt nhả gì vậy?
Thật là.
Đúng là Vân Trọng Lâu là luyện dược sư cấp chín, nhưng đến bây giờ những viên đan dược mà hắn ta luyện chế vẫn chưa xuất hiện đan văn.
Nên muốn lấy mấy viên đan dược trở về, để nghiên cứu học tập thật tốt.
Vào lúc này.
Tất cả cường giả của các thế lực khắp nơi đều lộ ra ánh mắt ghen tị và thèm muốn, được trở thành đệ tử của Diệp gia quả là một điều may mắn, có thể tha hồ ăn đan dược cấp tám.
Một chữ, hào phóng.
Hai chữ, kiêu ngạo.
Tống Khuyết nói khẽ: “Lão tổ, kia thật sự là đan dược cấp tám sao?”
Tống Thiên Trọng trừng mắt nhìn Tống Khuyết: “Vân đại sư của Thương hội Thiên Vực ở đây rồi, ngươi cho rằng hắn sẽ nhìn lầm sao?”
Tống Khuyết gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam, đây chính là viên đan dược cấp tám. Nếu lấy hắn ta có thể được một viên, tu vi nhất định sẽ tiến bộ nhảy vọt.
Trong lúc nhất thời, hắn ta đã bắt đầu tính toán trong lòng.
Diệp Thương Vân nhìn Vân Trọng Lâu, nghiêm nghị nói: “Vân đại sư, chúng ta sẽ nói về chuyện đan dược sau. Chúng ta đi đến Thiên Kiếm Lâu trước.”
Vân Trọng lâu cười nói: “Nghe theo Diệp tộc trưởng, mời.”
Nói xong, hắn ta định đứng dậy rời đi, Diệp Yêu Nhi ở phía sau lập tức nói: “Đại sư, người vẫn chưa trả lại viên đan dược kia cho ta.”
Vân Trọng Lâu lúng túng cười, phất tay lên, một viên đan dược bay về phía của Diệp Yêu Nhi.
..........
Kiếm mộ.
Trong tiên điền.
Diệp Trường Sinh dựa vào gốc linh thụ, khóe miệng mang theo ý cười: “Lão tổ, người nói xem có phải người càng gìa càng không biết xấu hổ hay không?”
Diệp Tiêu Huyền trừng mắt cau mày: “Trường Sinh, không biết lớn nhỏ.”
Diệp Trường Sinh vội vàng nói: “Lão tổ hiểu lầm rồi, ta không nói tới người đâu.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất