Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 107: Nhiều người như vậy, Diệp gia tức giận

Chương 107: Nhiều người như vậy, Diệp gia tức giận


Ở Mộ Kiếm.
Phía sau núi.
Diệp Trường Sinh đang cầm bầu nước để tưới cho linh quả, linh dược và linh hoa ở trong ruộng thì đột nhiên quay đầu nhìn về hướng Kiếm Cung.
“Nhiều người như vậy, xem ra Diệp gia “hot” rồi.”
Nói đến đây, hắn dừng lại rồi nói tiếp: “Lão tổ, tới cũng tới rồi, đi ra đi, nhất định muốn ta phải mời người.”
Diệp Tiêu Huyền đi từ phía sau tảng đá ra: “Lão tổ cũng vừa mới tới, tiểu tử nhà ngươi không chế dược nữa. Mà lại thích làm ruộng sao?”
“Ngươi nhìn những thứ mà ngươi đã làm đi, tưới nước không phải như ngươi làm đâu.”
Diệp Trường Sinh cười nói: “Lão tổ biết làm ruộng sao?”
Diệp Tiêu Huyền nói: “Đó là đương nhiên, ở Kiếm cung có nhiều cây linh thảo như vậy đều là do ta gieo trồng cả đó.”
Diệp Trường Sinh gật đầu: “Lão tổ đã biết làm ruộng, có lẽ là đã biết Trường Sinh tưới không phải nước, mà là tịch mịch.”
Diệp Tiêu Huyền: “Có tin... ta đánh chết ngươi hay không.”
Diệp Trường Sinh cười nhạt một tiếng, đưa bầu nước ở trong lòng bàn tay cho Diệp Tiêu Huyền: “Lão tổ có muốn tới thử một lần không.”
Vẻ mặt Diệp Tiêu Huyền chán ghét: “Kiếm cung có khách tới, ta không có thời gian ở đây với ngươi đâu...”
“Trường Sinh, bên trong bầu nước của ngươi là cái gì, là nước sao?”
“Không phải.” Diệp Trường Sinh nói, tạm ngừng một chút, rồi tiếp tục nói: “Lão tổ, đây đều là linh dịch, ta cố ý điều phối đó.”
Phốc.
Diệp Tiêu Huyền suýt nữa phun một ngụm máu ra, dùng linh dịch để tưới hoa, tưới cây sao, nhà nào dùng được chứ?
“Lão tổ, có vấn đề gì sao?”
“Không có, không có, làm cho gọn gàng vào!” Diệp Tiêu Huyền cố kiềm nén chấn động trong lòng, sau đó lại nói: “Trường Sinh, xa xỉ như vậy, ông nội của ngươi có biết không?”
Diệp Trường Sinh nói: “Không biết đâu.”
Diệp Tiêu Huyền cười nói: “Ngươi sẽ bị đánh chết, thật đó.”
Diệp Trường Sinh thản nhiên, giơ tay lên hái một quả trên cây linh thảo xuống, ném cho Diệp Tiêu Huyền: “Lão tổ, nếm thử xem mùi vị quả này như thế nào.”
“Nhìn vẫn còn xanh, cũng không có cảm giác ngon miệng lắm.” Diệp Tiêu Huyền cầm lấy linh quả bỏ vào miệng, hắn chủ yếu muốn biết linh quả được tưới bằng linh dịch thì có mùi vị như thế nào.
“Ai da, mẹ nó, thơm thật đó.”
Khi đi vào thì lạnh buốt, mềm mại, linh lực phiêu tán ra bát mạch vô cùng sảng khoái, cảm giác này rất sung sướng.
Trầm mặc trong chốc lát.
Ánh mắt hừng hực của Diệp Tiêu Huyền rơi vào trên cây linh thảo, trầm giọng nói: “Trường Sinh, sau này nếu ngươi cần bao nhiêu linh dịch thì chỉ cần nói cho tổ tông biết, lão tổ nhất định sẽ tìm cho ngươi.”
Nói đến đây, ông ấy dừng lại, rồi nói tiếp: “Trường Sinh, ngươi có thể hái thêm cho lão tổ vài quả nữa được không?”
Diệp Trường Sinh nói: “Lão tổ vẫn nên đi tiếp khách trước, nếu lại ăn nữa thì sẽ đột phá, lúc này đột phá cũng không tốt. Chúng ta hẳn nên khiêm tốn.”
Diệp Tiêu Huyền gật đầu: “Ngươi nói đúng, lúc này ta không thể đột phá, muốn đột phá cũng đợi đến lúc thần không biết quỷ không hay, đến lúc đó cho đối phương bất ngờ.”
Nói xong.
Ông ấy nhận lấy bầu nước từ trong tay của Diệp Trường Sinh, bắt đầu từ từ ung dung tưới hoa, tưới cây: “Đây đều là những thứ tốt, ngươi phải chăm sóc chúng thật tốt mới được.”
Diệp Trường Sinh nói: “Lão tổ, người không tới Kiếm Cung tiếp khách sao?”
Diệp Tiêu Huyền nói: “Khách cái gì chứ? Tưới hoa không tốt sao? Ta thích tưới cây, tưới hoa. Chuyện tiếp khách cứ giao cho ông nội ngươi là được.”
“Ta là lão tổ của Diệp gia, vẫn phải duy trì cảm giác thần bí thích hợp, há có lý do để tự mình đi gặp bọn họ chứ.”
Ở trước Kiếm cung.
Ở bên trên Phù đảo.
Đám người của Vân Trọng Lâu, Cơ Vũ Sư, Tống Khuyết, Tống Thiên Trọng, Vô Tương thiền sư và Vô Tâm tiểu hòa thượng cùng với hàng ngàn người xuất hiện.
Diệp Thương Vân trầm giọng nói: “Chư vị đến Kiếm cung của ta thực sự là một may mắn của Diệp gia, ta còn muốn mời chư vị đến Thiên Kiếm lâu một lần.”
Trong khi đang nói chuyện, cánh cổng của Kiếm cung đã mở ra, một luồng kiếm khí mạnh mẽ lao đến trước mặt bọn họ, mọi người đi sát theo phía sau lưng của hai người Diệp Thương Vân và Diệp Kình Vân.
Trong khi tiến lên.
Một thiếu niên mặc áo gấm ở phía sau Tống Thiên Trọng thấp giọng nói: “Lão tổ, Kiếm Cung của Diệp gia danh tiếng lẫy lừng, nhưng chẳng qua là không có chút khí phái huy hoàng nào.”
“Khuyết Nhi, một gia tộc cường đại là dựa vào nội tình chứ không phải là lầu các có bao nhiêu khí phái.” Tống Thiên Trọng nói, dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Chẳng lẽ ngươi không nhận ra rằng sau khi vào Kiếm Cung, linh khí ở đây còn mạnh hơn ở Kiếm Châu ít nhất gấp trăm lần sao? Nếu tu luyện ở đây một ngày, tương đương với ba tháng ở bên ngoài đó.”
Tống Khuyết im lặng không nói gì, trên mặt vẫn mang theo vẻ khinh thường như cũ, hoàn toàn không đặt Kiếm Cung ở trong mắt.
Không bao lâu sau.
Một đám người đi ngang qua võ đài, đám đệ tử nhìn thấy có rất nhiều cường giả đột nhiên xuất hiện, đều lần lượt cúi chào với Diệp Thương Vân, đồng thanh hét lên, thanh âm chấn động cả bầu trời.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất