Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 110: Quá nhiều tiền, tiêu thế nào?

Chương 110: Quá nhiều tiền, tiêu thế nào?


Sắc mặt Diệp Thương Vân trở nên khó coi, bình tĩnh nhìn Tống Thiên Trọng, Tống Khuyết, giống như đang nói, lão tử dùng linh thảo và linh dịch để đãi các người, các người còn không biết đủ, có phải muốn lão tử cho ngươi một kiếm mới vừa lòng không.
Gần đây ông mới lĩnh ngộ được kiếm pháp mới, Cửu Thâm Nhất Thiển, Nhất Kiếm Đáo Để, Nhất Kiếm Tham Động, ba đạo kiếm kỹ vô cùng cường đại, một kiếm có thể tiễn một già một trẻ này về trời.
Lúc này, Vân Trọng Lâu liếc mắt nhìn về phía Diệp Thương Vân: “Đa tạ Diệp tộc trưởng đã tiếp đãi, linh dịch và linh thảo này hiếm có trên thế gian, không biết Diệp tộc trưởng có bằng lòng hợp tác với Thương Hội Thiên Vực, mở rộng kinh doanh linh thảo và linh dịch này ra ngoài không.”
“Diệp tộc trưởng yên tâm, về phần linh thạch, Thương Hội Thiên Vực tuyệt đối sẽ không bạc đãi Diệp gia.”
Diệp Thương Vân nói: “Vân đại sư, chuyện làm ăn buôn bán, chúng ta chờ chút lại nói.”
Vân Trọng Lâu khẽ gật đầu, cười nói: “Như vậy cũng được, Diệp tộc trưởng thật hào phóng, để cho lão phu được nếm thử linh dịch và linh thảo này.”
Lúc nói chuyện, lão ta giơ tay cho một gốc linh thảo vào trong miệng, sau đó, bưng chén trước mặt lên, uống cạn một hơi linh dịch.
Sau đó, sắc mặt Vân Trọng Lâu đại biến, chỉ cảm thấy một luồng linh khí tinh thuần trong cơ thể đang điên cuồng lan tràn.
“Diệp tộc trưởng... Linh dịch này ít nhất cũng phải cấp tám, còn linh thảo này vào miệng trong veo, càng nhai càng thơm, linh khí hùng hậu, hai món vật phẩm này mà xuất hiện trong hội đấu giá, mỗi một món giá cả ít nhất cũng phải trăm vạn linh thạch trở lên.”
Má nó.
Trăm vạn linh thạch.
Thật ư?
Mọi người sợ hãi, lòng đang run, một chén nước, mấy gốc cỏ xanh trước mắt, lại có giá trị trăm vạn linh thạch.
Vân đại sư học được cách khoác lác từ khi nào vậy?
Diệp gia chịu bỏ thứ giá trên trăm vạn linh thạch gì đó ra tiếp đãi bọn họ sao, thế này mà lão ta cũng tin được?
Một người trăm vạn linh thạch, ở đây ít nhất cũng có ngàn người, thế số linh thạch phải ở khái niệm gì, nếu Diệp gia không điên, thì chính là Vân đại sư điên rồi.
Lúc này, Diệp Thương Vân ngồi ở vị trí chủ vị cũng rung động nói không nên lời, ông thì thào tự nói, linh thảo và linh dịch giá trị trăm vạn linh thạch.
Lão tổ lại ban thưởng cho bọn hắn nhiều như vậy, Diệp gia sẽ tổn thất bao nhiêu hả.
Tuy ông chưa từng chạm qua tiền bạc, cũng không có hứng thú với tiền bạc, nhưng lần này lão tổ ra tay mạnh quá.
Khiến ông có chút sợ hãi, cứ tiếp tục như vậy, liệu Kiếm Cung có thể chờ chết hay không?
Vân Trọng Lâu nhìn về phía Cơ Vũ Sư: “Tứ tiểu thư, ngươi cũng nếm thử linh thảo và linh dịch này đi, xem thế nào.”
Cơ Vũ Sư nhẹ nhàng nâng tay, cầm lấy chén trà nhấp nhẹ một ngụm, gương mặt cười bỗng chốc thay đổi: “Diệp tộc trưởng, linh dịch này bất kể có tốn bao nhiêu linh thạch, Thương Hội Thiên Vực chúng ta cũng muốn toàn bộ, còn về mặt giá cả, Diệp tộc trưởng cứ việc ra giá.”
Nghe thế.
Diệp Thương Vân khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Chuyện ấy sau hãy bàn, mọi người dùng linh dịch và linh thảo trước đã, lão phu có việc xin đi trước một bước.”
Vân Trọng Lâu vội vàng nói: “Diệp tộc trưởng, có thể để cho kiếm hầu mang lên cho lão phu thêm một ly linh dịch không?”
Diệp Thương Vân cúi đầu, cười nói: “Đương nhiên là được.”
Kiếm hầu tiến lên rót nước thay Vân Trọng Lâu, mở lời nói: “Chư vị, lão tổ chúng ta có nói, linh dịch và linh thảo mọi người có thể dùng tự nhiên.”
Nghe thế, Diệp Thương Vân đi trước thoáng lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống, ông cúi đầu, đẩy nhanh tốc độ đi ra bên ngoài Thiên Kiếm Lâu.
Ngay sau đó.
Ông đạp không mà đi, bay về phía Kiếm Mộ.
Trong Thiên Kiếm Lâu, Tống Khuyết cầm lấy chén trà ngửa đầu uống cạn một hơi, sắc mặt đột nhiên thay đổi, thì thào lẩm bẩm: “Thật sự là linh dịch, linh khí cực mạnh, nếu uống thêm mấy chén, ta có thể đột phá luôn rồi.”
Sau đó, hắn nhấc linh thảo trên mặt bàn cho vào trong miệng, sau khi ăn ngấu ăn nghiến, hắn nói: “Lão tổ, Diệp gia quá giàu, đồ tốt như vậy lại mang cho chúng ta dùng, thật hào phóng.”
Nói đến đây, hắn nhìn về phía kiếm hầu: “Người kia, lại cho ta ta thêm chút linh thảo và linh dịch.”
“Thôi, ngươi cứ đứng ở đây, đừng nhúc nhích!”
Tống Khuyết không sợ bị nghẹn chết, điên cuồng đưa linh dịch và linh thảo vào trong miệng, hắn đây là chuẩn bị ăn cho đến khi đột phá.
Người hầu đột nhiên mở miệng nói: “Vị công tử này, ăn quá nhiều linh dịch và linh thảo, sẽ nổ đó, ngươi xác định vẫn muốn ăn chứ?”
Tống Khuyết ngẩng đầu nhìn người hầu: “Muốn, ta muốn, ta muốn... Cho ta.”
Tống Thiên Trọng thấy ánh mắt mọi người đồng loạt rơi vào trên người Tống Khuyết, lão ta nói với kiếm hầu: “Ngươi cứ tiếp tục, không cần quan tâm đến tên củi mục này.”
Nói xong lão ta nhìn Tống Khuyết tiếp tục nói: “Đừng ăn nữa, thật sự sẽ nổ đó, nổ tan xác mà chết.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất