Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 116: Đổi thì đổi, không đổi thì cút (2)

Chương 116: Đổi thì đổi, không đổi thì cút (2)


Diệp Trường Sinh nói: “Diệt Đạo, ngươi tán gẫu với nàng ta chút đi.”
Diệp Diệt Đạo chậm rãi đi ra phía trước, Đằng Xà Kiếm trong bàn tay trực tiếp chỉ vào Cơ Vũ Sư: “Còn dám nói thêm một câu, ngươi có tin ta đánh nát đầu ngươi không?”
Cơ Vũ Sư tức giận nói: “Ngươi dám dùng kiếm chỉ vào ta, Khuyết thúc, giết hắn.”
Cơ Khuyết hơi run lên, liếc mắt nhìn về phía Vân Trọng Lâu, người sau khẽ gật đầu, hiển nhiên là có ý bảo Cơ Khuyết ra tay.
Nhưng đúng lúc này, một màn kinh người đã xảy ra, bóng hình xinh đẹp của Cơ Vũ Sư trực tiếp bay ra ngoài, giống như con diều đứt dây.
Bịch.
Bóng dáng Cơ Vũ Sư ngã vật trên đất, trong miệng tràn ra máu tươi, cả người mềm oặt.
Vân Trọng Lâu, Cơ Khuyết vội bước lên phía trước, đỡ Cơ Vũ Sư dậy, hơn nữa còn ném một viên đan dược vào trong miệng nàng ta.
Lúc này, ánh mắt mọi người đồng loạt rơi vào trên Diễn Võ Trường, một màn vừa rồi xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người đều không thấy rõ, rốt cuộc là ai ra tay?
Trên Diễn Võ Trường.
Bóng dáng Diệp Thương Vân tiến lên, đi tới bên cạnh Diệp Trường Sinh, hạ giọng nói: “Trường Sinh, ngươi ra tay thế này, có hơi tàn bạo đó.”
Diệp Trường Sinh bình thản tự nhiên nói: “Gia gia, ta đã cực kỳ kìm chế rồi, nếu không nàng ta đã là một cổ thi thể.”
Diệp Thương Vân: “...”
“Trường Sinh, nói thế nào thì Thương Hội Thiên Vực cũng tới để chúc mừng, nên chừa thể diện cho người ta thì vẫn phải chừa.”
Diệp Trường Sinh nói: “Gia gia, cái gì mà Thương Hội Thiên Vực, nơi này là Kiếm Cung Diệp gia, há có thể cho bọn hắn làm càn.”
Lúc này.
Vân Trọng Lâu và Cơ Khuyết nâng Cơ Vũ Sư lên, người sau đã bị đánh đến mẫu thân cũng không nhận ra rồi.
Đôi má méo xệch, nhìn qua có chút ghê người.
Cơ Vũ Sư tức gần chết nói: “Diệp Trường Sinh, ngươi dám ra tay đánh ta, Diệp gia các ngươi thật giỏi, ta nhớ kỹ thù này rồi.”
Nói đến đây, nàng ta cúi đầu, tiếp tục nói: “Vân lão, Khuyết thúc, chúng ta đi.”
Ba người xoay người chuẩn bị rời khỏi Diễn Võ Trường, giọng nói bá đạo của Diệp Trường Sinh lại truyền đến sau lưng: “Đợi một chút, ta cho các ngươi đi à?”
“Nơi này là Diệp gia, là nơi các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Coi đây là hậu hoa viên của Thương Hội Thiên Vực các ngươi đó hả?”
Vân Trọng Lâu bỗng chốc xoay người, căm tức nhìn Diệp Trường Sinh nói: “Diệp Thiếu chủ không khỏi khinh người quá đáng, ngươi cho rằng diệt Hoang Cổ Thần Quốc thì Diệp gia các ngươi có thể thiên hạ vô địch sao?”
Diệp Trường Sinh nói: “Vân đại sư, vì sao không cho các ngươi rời đi, ngươi nên hiểu rõ nhất mới phải.”
Vân Trọng Lâu tức không chịu được, lạnh lùng nói: “Lời ấy của Diệp Thiếu chủ là có ý gì, vẫn xin chỉ rõ, lão phu thật sự không hiểu.”
Giả điên.
Giả ngốc.
Không biết xấu hổ vậy hả?
Ngươi đã không biết xấu hổ, thế cũng đừng trách ta, vả nát mặt ngươi.
Diệp Trường Sinh trầm giọng nói: “Vân đại sư, ngày hôm qua ở đây, có phải ngươi đã lén làm chuyện không thể gặp người không, ngươi lén thay đổi đan dược cấp tám trong tay Yêu Nhi.”
Vân Trọng Lâu nghe thế, cảm thấy vô cùng giật mình, hôm qua lão ta lén đổi đan dược, có thể nói là thần không biết quỷ không hay, làm sao Diệp Trường Sinh có thể biết?
“Diệp Thiếu chủ, ngậm máu phun người như vậy, có phải quá đáng lắm không, lão phu đường đường là luyện dược sư tầng chín, sao lại ham một viên đan dược cấp tám.”
“Luyện dược sư tầng chín, cặn bã thôi.” Diệp Trường Sinh nhìn Vân Trọng Lâu, cười như không cười: “Vân đại sư một tay treo đầu dê bán thịt chó, cầm đi đan dược cấp tám trong tay Yêu Nhi, làm như vậy liệu có làm tổn hại đến phong phạm của một bậc đại sư hay không?”
“Còn nữa, hiện tại ta rất tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.”
Vân Trọng Lâu tức giận nói: “Diệp Thiếu chủ một mực chắc chắn đan dược ở trên người lão phu, ngươi có chứng cớ gì?”
Nói đến đây, lão ta xoay người định rời đi: “Tứ tiểu thư, chúng ta đi.”
Diệp Trường Sinh nhìn bóng lưng ba người, thản nhiên nói: “Lão tổ, có người bắt nạt đệ tử Diệp gia, ông có quản không?”
Dứt lời, một luồng uy áp rơi xuống, Đế uy khủng bố giống như cự phong nguy nga, nghiền áp trên thân mọi người.
Sắc mặt mọi người đại biến, ánh mắt đồng loạt rơi vào trên người Diệp Tiêu Huyền, lão tổ Diệp gia đến đây, cường giả cảnh giới Đế, đây là muốn ra tay với Thương Hội Thiên Vực hả?
Diệp Tiêu Huyền nhìn Vân Trọng Lâu, trầm giọng nói: “Ngươi dầu gì cũng là một cường giả cảnh giới đế, lại còn là luyện dược sư tầng chín, thế mà lại vô liêm sỉ lén đổi đan dược của tiểu bối, ngươi bảo lão phu nói ngươi sao cho đúng.”
Nói đến đây, ông cúi đầu, sắc mặt lạnh lùng: “Đan dược và Cửu Kiếp Kiếm để lại, người, cút.”
Vân Trọng Lâu kiêng kị nhìn Diệp Tiêu Huyền, chỉ cần một ánh mắt đã có thể giết chết người của lão ta: “Diệp lão tổ là muốn ỷ thế hiếp người?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất