Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 119: Vừa thấy Trường Sinh đã lầm lỡ cả đời (2)

Chương 119: Vừa thấy Trường Sinh đã lầm lỡ cả đời (2)


Nhất là những nữ đệ tử đi theo cường giả của gia tộc đến, các nàng đều không biết mình bị làm sao nữa, giống như bị bệnh rồi.
Từ khi thấy Diệp Trường Sinh, dung nhan tuyệt thế của hắn vẫn luôn chiếm cứ đầu óc các nàng, đuổi không đi, một đám toàn đều rơi hết vào tay giặc.
Chỉ cần nghe Diệp Trường Sinh nói chuyện, toàn thân bọn họ sẽ tê dại, giống như linh hồn bị câu mất.
Vừa thấy Trường Sinh đã lầm lỡ cả đời, chỉ hận ta sinh quân còn nhỏ.
Vân Trọng Lâu lại nói: “Diệp Thiếu chủ, chuyện lúc trước đã đắc tội ngươi, lão phu thừa nhận đã đổi đan dược của cô nương kia, vẫn mong Diệp Thiếu chủ cho lão phu một cơ hội.”
Vân đại sư cao cao tại thượng, vì sao lại đột nhiên sợ hãi như vậy.
Không sợ, không được.
Thiên phú luyện chế đan dược mà Diệp Trường Sinh vừa thể hiện không phải là thứ mà người như lão ta có thể so sánh, thân là một vị luyện dược sư, lão ta đương nhiên vô cùng rõ ràng ưu thế của luyện dược sư.
Chỉ cần một câu nói hiện tại của Diệp Trường Sinh, mỗi một người của các thế lực ở đây đều muốn làm con hắn.
Thật sự không hề khoa trương chút nào.
Bởi vì nếu như có thể nhận được sự ưu ái của một vị luyện dược sư, sẽ là may mắn của bất kỳ vị tu sĩ nào.
Nhất là luyện dược sư cường đại giống Diệp Trường Sinh, sức kêu gọi của hắn tuyệt đối có thể dùng từ khủng bố để hình dung.
Hiện tại bị Thương Hội Thiên Vực vô tình vứt bỏ, nếu còn không nhận sai, có lẽ lão sẽ chẳng thể bước ra khỏi Kiếm Cung.
Diệp Trường Sinh gật đầu: “Nếu Vân đại sư thừa nhận là mình đổi đan dược, vậy bản thiểu chủ cũng không truy cứu nữa.”
“Để Cửu Kiếp Kiếm lại, người có thể rời đi.”
“Đúng rồi, mang đan dược của ngươi đi, những đan dược này đến đan văn cũng không có, thật sự quá kém.”
Mặt già của Vân Trọng Lâu đỏ lên, vội vàng thu lại đan dược trước mặt vào linh giới, hai tay dâng hai mảnh Cửu Kiếp Kiếm lên.
Thấy một màn như vậy, Cơ Vũ Sư trầm giọng nói: “Hai mảnh Cửu Kiếp Kiếm này là của Thương Hội Thiên Vực, muốn tặng cũng là ta tặng cho Diệp Thiếu chủ mới đúng.”
Vân Trọng Lâu tức giận nói: “Đồ trong tay lão phu, đương nhiên do lão phu quyết định, nhiều năm qua lão phu đã cống kiến biết bao nhiêu cho Thương Hội Thiên Vực, há có thể dùng hai mảnh Cửu Kiếp Kiếm này cân đo.”
Nói đến đây, sắc mặt lão ta trở nên lạnh lẽo, nhìn Cơ Vũ Sư nói: “Đừng nói nữa, nếu không đừng trách ta ra tay vô tình.”
Nhìn tình thế của hai người trước mắt, Diệp Trường Sinh bày tỏ, mẹ nó, thật thú vị.
Đúng lúc này.
Một màn kinh người đột nhiên xảy ra, chỉ thấy Vân Trọng Lâu phịch một tiếng, trực tiếp quỳ rạp dưới chân Diệp Trường Sinh.
“Xin Diệp Thiếu chủ nhận ta làm đồ đệ, có bắt lão phu ở lại nhóm lửa trước lò đan cho Diệp Thiếu chủ, lão phu cũng cam tâm tình nguyện.”
“Mặt khác, lão phu thề, cả đời này nguyện trung thành với Thiếu chủ, nếu vi phạm lời thề, trời tru đất diệt.”
Diệp Trường Sinh: “...”
Vân Trọng Lâu quỳ rồi.
Mọi người ở đây hít một ngụm khí lạnh...
Đây là thao tác gì vậy.
Luyện dược sư cấp chín danh chấn Thiên Vực, lại cam tâm tình nguyện làm nô bộc cho Diệp Thiếu chủ.
Giờ khắc này, mọi người đều cảm giác thấy đầu óc không đủ dùng, chuyện thay đổi chóng mặt, từ chuyện này đến chuyện khác, khiến bọn hắn bất ngờ trở tay không kịp.
Diệp Trường Sinh run sợ, mắt nhìn Vân Trọng Lâu trước mặt: “Đại sư làm gì vậy.”
Vân Trọng Lâu vội vàng nói: “Diệp Thiếu chủ đừng ngại lão phu, ở trước mặt Diệp Thiếu chủ, lão phu nào dám xưng đại sư.”
“Trình độ luyện chế đan dược của Diệp Thiếu chủ gấp mấy trăm lần lão phu, xin Diệp Thiếu chủ nhất định phải thu giữ lão phu ở bên người.”
Cho tới hiện tại Diệp Trường Sinh chưa từng thích lên mặt dạy đời, nhưng lúc này hắn muốn thu nhận Vân Trọng Lâu, là vì có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, nếu Diệp gia có một vị luyện dược sư cấp chín trung thành và tận tâm, tổng thể thực lực có thể đề thăng không ít.
Thứ hai, Vân Trọng Lâu bị Thương Hội Thiên Vực vứt bỏ, giữ hắn lại Diệp gia, về sau nếu có trở mặt với Thương Hội Thiên Vực, tin chắc lão sẽ tận lực chèn ép Thương Hội Thiên Vực.
Im lặng trong khoảnh khắc.
Diệp Trường Sinh lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi đã ham học hỏi vậy, vậy thì sau này ở bên cạnh ta đi đi.”
Hắn không hề lo lắng chuyện Vân Trọng Lâu sẽ phản bội, bởi vì lão đã thề độc, một khi vi phạm lời thề, đạo tâm bị nát, bất kể là đan đạo hay võ đạo, đời này cũng không có cơ hội tinh tiến.
Vân Trọng Lâu nghe thấy Diệp Trường Sinh giữ mình lại thì kích động giống đứa trẻ, vội vàng mở lời nói: “Lão nô, bái kiến Thiếu chủ.”
Diệp Trường Sinh nói: “Về sau không cần dùng nô bộc để xưng hô, ta gọi ngươi là A Vân vậy.”
Vân Trọng hành lễ: “A Vân tạ ơn Thiếu chủ.”
A Vân? Má nó, cứ thấy hướng gió không được đúng lắm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất