Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 127: Lão tổ à, người có thấy quen mắt không

Chương 127: Lão tổ à, người có thấy quen mắt không


Sau Kiếm Mộ.
Trên vách núi cao.
Diệp Trường Sinh thi triển Tru Tiên Kiếm Trận, bóng dáng hắn bỗng lóe lên rồi tiến vào bên trong kiếm trận, tiếp đó, hắn sẽ bế quan ở trong đó.
Bên trong ngọn tháp nhỏ gỉ sét và mai rùa đã sứt mẻ rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì, điều này Diệp Trường Sinh còn chưa làm rõ được. Ngoài ra, lần bế quan này hắn định biến Đạo Môn Giới Bi thành Kiếm Bi, đồng thời tu luyện Thiên Huyễn Chi Thân của Cửu Huyễn đạo trưởng.
Thiên Huyễn Chi Thân là phép thần thông chí cao vô thượng của Đạo Môn, nếu như luyện lên đến đỉnh cao thì có thể thi triển chín ảnh ảo phân thân cùng một lúc.
Như thế thì đủ đế lấy giả che thật, đồng thời mỗi một ảnh ảo phân thân đều sở hữu thực lực thấp hơn chủ thể ba cảnh giới.
Vậy cũng có nghĩa là, nếu bây giờ Diệp Trường Sinh luyện Thiên Huyễn Chi Thân thành công, nếu như hắn có được chín ảnh ảo phân thân thì mỗi phân thân đó sẽ có thực lực tương đương với Thánh Giả tầng bốn.
Thiên Huyễn đạo trưởng đã tu luyện Thiên Huyễn Chi Thân, song lão ta chỉ nắm được sơ sơ, miễn cưỡng có thể thi triển ba ảo ảnh phân thân.
Có lẽ là do tư chất của lão ta quá nát, dù sao cũng không phải tất cả mọi người đều là Diệp Trường Sinh.
Tiếp đó, Diệp Trường Sinh giải phóng mai rùa sứt mẻ từ bên trong hệ thống ra, để nó phiêu diêu giữa không trung: “Để ta xem rốt cuộc mày có bí mật gì.”

Thiên Vực Thành.
Cơ gia.
Cơ Vũ Sư và Cơ Khuyết trở về, hai người xuất hiện bên trong Trích Tinh Lâu, chốc lát sau, một hồi tiếng bước chân truyền tới, ba vị lão giả cũng có mặt.
Người dẫn đầu là Cơ Trần – hội trưởng Thương Hội Thiên Vực.
Hai người còn lại lần lượt là đệ nhất lâu chủ Cơ Nhĩ Đại và Cơ Diệt Khung – lão tổ của Cơ gia.
Ánh mắt Cơ Trần lướt qua trên người hai người Cơ Vũ Sư và Cơ Khuyết, lão ta nhướn mày, trên mặt phiếm vẻ nghi hoặc: “Vân đại sư đâu!”
Cơ Vũ Sư thấp giọng nói: “Phụ thân, Vân Trọng Lâu gia nhập Diệp gia rồi.”
Một câu kinh thiên động địa, sắc mặt cả ba người đều thay đổi, bọn họ đều khó mà tin được. Vân Trọng Lâu đã ở Thương Hội Thiên Vực ngàn năm nay rồi, nếu không có Thương Hội Thiên Vực thì sẽ không có Vân Trọng Lâu – một luyện dược sư tầng chín như ngày hôm nay.
Lão không thể phản bổi Thương Hội Thiên Vực được.
Cơ Trần không giận mà uy: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao Vân đại sư lại gia nhập Kiếm Cung của Diệp gia?”
Cơ Vũ Sư cảm giác cả người nàng ta đều bị uy lực bao phủ: “Phụ thân, Diệp thiếu chủ cũng là một luyện dược sư, cấp của hắn còn hơn cả Vân đại sư. Sau khi chúng con tiến vào Kiếm Cung, Vân đại sư đã nổi lòng tham với đan dược cấp tám của đệ tử Diệp gia rồi lén trộm đổi đan dược và bị Diệp thiếu chủ phát hiện.”
“Sau đó cũng bởi nhi nữ sai, đắc tội Diệp thiếu chủ. Ban đầu con định lợi dụng Vân đại sư để kéo gần quan hệ với Diệp gia, song không ngờ sau khi hành động xấu xa của Vân đại sư bị bại lộ, lão ta lại chọn ở lại bên người Diệp thiếu chủ để học thuật luyện dược.”
“Nhi nữ đã lỗ mãng, mong phụ thân trách phạt!”
Cơ Trần bước lên phía trước, lão ta nhìn Cơ Vũ Sư, giơ tay một chưởng đánh bay nàng ta: “Ngươi đắc tội Diệp thiếu chủ, còn lợi dụng Vân đại sư, đúng là ngu xuẩn tột cùng.”
“Ngươi có biết hành động này của ngươi đã gây ra cho Thương Hội Thiên Vực bao nhiêu tổn thất không?”
“Diệp thiếu chủ thần bí khó lường, đến Vực Chủ đại nhân cũng từng nói rằng Diệp gia có người sẽ cưỡi gió hóa rồng, giờ xem ra người đó chính là Diệp thiếu chủ. Ta cứ ngỡ ngươi thông minh, biết nhìn đại cục, ai dè ngươi thành sự không đủ bại sự có thừa. Giờ ngươi tới Hắc Mộc Nha bắt đầu bế quan tự ngẫm cho ta, không có mệnh lệnh của ta mà dám tự ý rời đi thì ngươi sẽ bị trục xuất khỏi Cơ gia.”
Cơ Vũ Sư chầm chậm đứng dậy, nàng ta lau máu bên khóe miệng rồi rụt rè nói: “Để phụ thân thất vọng rồi, nhi nữ sẽ tới Hắc Mộc Nha tự ngẫm.”
Sau khi rời khỏi Trích Tinh Lâu, nàng ta thở ra một hơi thật dài. Ban đầu nàng ta còn tưởng sẽ bị đuổi cổ khỏi Cơ gia luôn, kết quả như hiện giờ tốt hơn nhiều so với những gì nàng ta tưởng tượng rồi.
“Diệp thiếu chủ, tất cả những chuyện này đều do ngươi ban tặng, chúng ta hãy còn gặp mặt, tới khi ấy ta sẽ khiến ngươi phải bồi thường hết thảy.”
Bên trong Trích Tinh Lâu.
Cơ Khuyết quỳ phịch trên mặt đất, giọng nói run rẩy: “Lão tổ, hội trưởng, đều là lỗi của ta đã khiến thương hội chịu tổn thất nghiêm trọng.”
Cơ Trần búng ngón tay, một cái bình ngọc xuất hiện trước mặt Cơ Khuyết: “Đan dược cấp chín này ban cho ngươi, lui xuống tu luyện cho tốt đi!”
Cánh tay Cơ Khuyết run rẩy nhận lấy bình ngọc, đoạn đứng dậy bước ra ngoài.
Tiếp đó, ba người Cơ Trần, Cơ Nhĩ Đại và Cơ Diệt Khung ngồi ngay ngắn bên trong lầu, vẻ mặt của cả bai đều vô cùng nặng nề. So với việc mất đi Vân Trọng Lâu thì tin tức Diệp Trường Sinh là luyện dược sư càng khiến bọn họ chấn động hơn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất