Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 126: Rảnh rỗi thì thường xuyên tới chơi nhé (2)

Chương 126: Rảnh rỗi thì thường xuyên tới chơi nhé (2)


Một canh giờ sau.
Trên Diễn Võ Trường.
Công cuộc mua đan dược và linh dịch của cường giả ở các thế lực đã kết thúc, nom mặt mày ai cũng hớn hở như được lời một vố lớn vậy.
Tống Thiên Trọng bước lên phía trước, lão ta khom người chào: “Diệp lão tổ, Diệp tộc trưởng, đã làm phiền hai vị nhiều rồi, lão phu xin được rời đi trước.”
Diệp Tiêu Huyền gật đầu: “Tống lão tổ khách sáo rồi, có thời gian lại tới Kiếm Mộ cùng nhau uống trà!”
Tống Thiên Trọng mặt cười nhưng lòng không cười: “Được, có cơ hội ta chắc chắn, chắc chắn sẽ tới.”
Tiếp đó, những người khác cũng lần lượt tiến đến cáo biệt hai người Diệp Tiêu Huyền.
Diệp Tiêu Huyền trầm giọng nói: “Thương Vân, ngươi đi tiễn mọi người đi.”
Diệp Thương Vân bảo: “Lão tổ yên tâm, ta nhất định sẽ khiến mọi người rời khỏi Kiếm Châu một cách bình an.”
Đúng lúc ấy, bóng dáng của Diệp Trường Sinh từ trên cao đáp xuống và xuất hiện ngay trước mặt mọi người: “Chư vị tiền bối, chư vị đang định rời đi đó hả?”
Mọi người gật đầu, đồng thanh đáp: “Đã làm phiền mấy ngày, cũng đến lúc chúng ta phải đi rồi.”
Diệp Trường Sinh cười nói: “Nom có vẻ mọi người đều định rời đi, vậy thì Kiếm Cung không cố đấm ăn xôi giữ chân các vị nữa. Nếu mọi người rảnh rang thì thường xuyên tới chơi nhé.”
“Nhất định, nhất định rồi!”

Sau khi rời khỏi Kiếm Cung.
Mọi người lần lượt quay đầu nhìn, trong lòng thì thầm nói, về sau sẽ không bao giờ đến Kiếm Cung nữa.
Cực khổ mấy trăm năm vèo cái lại trở về vạch xuất phát.
Khoảnh khắc này, bên trong linh giới của bọn họ đã không còn linh thạch, tất thảy đều đã biến thành đan dược và linh dịch.
Trong lòng bọn họ hiểu rõ rằng tương lai của Kiếm Cung vô cùng rộng mở. Trước mắt, bất kể là tài nguyên hay nội tình đều đã vượt qua phần lớn thế lực ở Thiên Vực.
Có hai vị luyện dược sư là Diệp thiếu chủ và Vân Trọng Lâu, Diệp gia của Kiếm Cung muốn yếu cũng chẳng được.
Chuyến đi tới Kiếm Cung đã mách cho bọn họ một đạo lý rằng, sự yếu kém sẽ hạn chế suy nghĩ của bọn họ.

Trên Diễn Võ Trường.
Bốn người Vân Trọng Lâu, Diệp Yêu Nhi, Diệp Diệt Đạo và Diệp Phá Quân vây quanh người Diệp Trường Sinh.
Diệp Yêu Nhi mở miệng nói: “Thiếu chủ, đây là tất cả tài nguyên thu được từ việc bán đan dược, linh dịch và linh thảo.”
Diệp Trường Sinh nhìn linh giới bên trong khay gỗ, ít nhất cũng phải có đến trăm miếng, hắn liếc mắt nhìn về phía Diệp Thương Vân: “Gia gia, người giữ lấy đi!”
Nói đến đây, hắn quan sát mấy người Diệp Yêu Nhi, tiếp tục lên tiếng: “Ba người các ngươi bế quan tu luyện, mau chóng luyện hóa đan dược đã được ban cho các ngươi đi.”
“A Vân, ở đây có hai đan dược cấp chín, cả một phương thuốc lưu truyền nữa, thưởng cho ngươi đấy, khoảng thời gian này ta phải bế quan nên sẽ không chỉ điểm cho ngươi luyện dược nữa, ngươi tự mình mày mò, cứ thử theo phương thuốc kia đi, đợi sau khi ta xuất quan, ta muốn thấy ngươi thành công luyện được đan dược cấp chín, nếu không làm được thì ngươi phải rời khỏi Kiếm Cung.”
Vân Trọng Lâu kích động như được trở lại những năm học nghề của lão, trong lòng lão dạt dào nhiệt huyết đã lâu không xuất hiện. Cảm giác được người khác quản thúc thực ra cũng không tồi.
“Thiếu chủ yên tâm, A Vân nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của thiếu chủ.”
Diệp Trường Sinh nhẹ nhàng gật đầu, mũi chân hắn khẽ nhón trên mặt đất rồi biến mất ngay tại chỗ. Sau khi trở về Kiếm Mộ, hắn vừa chuẩn bị tới Đoạn Nha phía sau núi để bế quan thì bị Diệp Tiêu Huyền chặn lại.
Diệp Tiêu Huyền nói: “Trường Sinh, có phải ngươi đi tìm Thiên Huyễn đạo trưởng đúng không, lão ta là một cường giả lỗi lạc đấy.”
Diệp Trường Sinh nhàn nhạt đáp: “Cường giả cái mẹ gì chứ, kẻ ta đánh chính là cường giả.”
Nói đến đây, lòng bàn tay của hắn hướng lên trên, một luồng ánh sáng xuất hiện trong đó: “Lão tổ à, người có thấy quen mắt không?”
“Đạo Môn Giới Bi!” Sắc mặt của Diệp Tiêu Huyền thay đổi, ông chấn động nói: “Sao nó lại ở trong tay ngươi thế này, ngươi giết đạo trưởng Thiên Huyễn rồi hả?”
“Diệp Trường Sinh gật đầu: “Ta đã giết ông ta.”
Diệp Tiêu Huyền hít ngược một ngụm khí lạnh: “Tên tiểu tử nhà ngươi… lá gan to thật đấy, Thiên Huyễn đạo trưởng mà ngươi cũng dám giết.”
Diệp Trường Sinh đáp: “Lão tổ, đối với kẻ địch, ta chỉ nghĩ có muốn đánh hay không chứ không hề nghĩ có dám đánh hay không.”
Diệp Trường Sinh dừng lại một lát rồi tiếp tục nói: “Lão tổ, Trường Sinh đi bế quan đây. Đợi ngày ta xuất quan sẽ tặng cho người một món quà lớn.”
Diệp Tiêu Huyền vội vã bảo: “Không cần quà lớn gì đâu, tiểu tử nhà ngươi đừng có mà đào hố ta. Ngươi giết Thiên Huyễn đạo trưởng, Môn Đạo sẽ không chịu để yên đâu.”
“Chuyện đó thì là của lão tổ rồi, ta lui trước đây!” Diệp Trường Sinh bỏ lại một câu rồi biến mất không còn thấy bóng dáng.
Diệp Tiêu Huyền lắc đầu một cách bất lực: “Tiểu tử này biến thái thật đấy, vì ngươi… tai họa lớn cỡ nào Diệp gia cũng gánh được.”
“Đạo Môn chả là cái gì cả!”



Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất