Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 138: Chúng Đế đều quỳ, duy ngã độc tôn

Chương 138: Chúng Đế đều quỳ, duy ngã độc tôn


Đế uy còn đang không ngừng tăng lên, một vài cường giả cảnh giới Đế trên Chư Thành đã không chịu nổi, trước sau hướng về phía Kiếm Châu mà quỳ lạy.
Một đám không chịu nổi, cuối cùng vẫn phải quỳ.
Bọn hắn cam tâm tình nguyện quỳ, không dám có chút bất kính nào.
Trên Thiên Vực Thành.
Sắc mặt Cơ Diệt Khung cực kỳ âm trầm: “Vực chủ, Đế uy đã tới, nếu như không quỳ thì sẽ thế nào?”
Liệt Tề Thiên nói: “Muốn ta quỳ, nằm mơ.”
Dứt lời, bóng dáng lão đứng thẳng hướng về phía trước, đánh ra một quyền, quyền lệ vô lượng phá tan khung trời.
Oành.
Oành.
Tiếng nổ mạnh truyền đến, bóng dáng Liệt Tề Thiên rơi xuống dưới, dừng lại bên cạnh Cơ Diệt Khung, người sau ghé mắt nhìn lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Vực chủ, ngươi không sao chứ!”
Lúc này, đỉnh đầu Liệt Tề Thiên đang bốc khói, hai má đen thui, khóe môi rỉ máu, cả người giống như bị thiên kiếp đánh trúng.
Cơ Diệt Khung thấy Liệt Tề Thiên không nói gì, chậm rãi mở miệng nói: “Đế niệm che trời, ý chí của trời xanh, không thể đối nghịch, không thể đối nghịch đâu.”
“Ta vẫn nên quỳ thôi!”
Liệt Tề Thiên cả giận nói: “Không thể quỳ, nếu không đạo tâm của ngươi thần phục rồi, cả đời sẽ không thể phá vỡ sự trấn áp của người này.”
Cơ Diệt Khung nói: “Ta đây nên làm gì bây giờ? Chả lẽ chờ bị đánh như Vực chủ sao?”
Sắc mặt Liệt Tề Thiên cực kỳ khó coi: “Đồng thời ra tay, chống lại Đế uy.”
Ngay lúc bóng dáng bọn hắn lao lên, Thiên Cung Học Phủ cũng có mấy bóng người hướng thẳng lên trời cao, cùng đối kháng với Đế uy từ trên trời giáng xuống này.

Trước Kiếm Cung.
Bốn người Thiên Vân, Chân Đức Tú, Chân Đức Tài, Diệp Thương Vân quỳ trên mặt đất, chăm chú nhìn vào bóng người trên không trung.
Còn chưa kết thúc?
Thế này cũng khủng bố quá đi.
Nếu vẫn còn tiếp tục, bọn hắn sẽ bị Đế uy làm cho choáng váng.
Ba người tuyệt đối không ngờ vừa tới Kiếm Cung, đã gặp được cảnh tượng khủng bố như vậy, mẹ nó quá dọa người.
Lúc này, trong Tru Tiên Kiếm Trận, bóng dáng Diệp Trường Sinh bỗng đứng thẳng, hắn điên cuồng cười một tiếng: “Cuối cùng ta cũng hoàn thành mục tiêu nhỏ rồi, phong Đế thành công, liệu ta có phải là người phong Đế trẻ tuổi nhất không?”
Dứt lời, hắn thu lại khí tức, hạ xuống từ trên cột sáng trụ trời, biến mất vào trong Tru Tiên Kiếm Trận, bóng người trên không trung cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Diệp Tiêu Huyền dưới sự nâng đỡ của An Mộng Quân, chậm rãi theo đứng dậy, giơ tay lau sạch vết máu trên khóe miệng: “Trường Sinh Đế đến, không dám làm trái ý trời.”
Nói đến đây, ông cúi đầu, ho khẽ một tiếng: “Về sau ta nhất định phải cách tiểu tử này xa một chút, đã là lần thứ hai bị hắn làm cho bị thương nặng rồi.”
Diệp Tiêu Huyền vô cùng bực tức, ông trêu ai chọc ai hả?
Đế uy trên bầu trời tiêu tán, Đế uy bao phủ trên bầu trời Thiên Vực cũng tan, chúng Đế giả như trút được gánh nặng, đều thở phào một hơi, chậm rãi đứng lên.
Nhưng y phục trên thân bọn họ đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, dáng vẻ thật sự chật vật.
Cường giả của Thiên Cung Học Phủ cùng với Cơ Diệt Khung, Liệt Tề Thiên đều phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, một Đế đột phá, vạn Đế bị thương.
Sau vài phút rung động ngắn ngủi, ánh mắt mọi người thôi không nhìn về phía Kiếm Châu nữa, bóng dáng lóe lên, biến mất ở trên bầu trời.
Không cần đoán cũng biết bọn hắn phải đi chữa thương rồi.
Lúc này.
Thần Sơn.
Trong Thần Miếu.
Nhất lão già thân thể lọm khọm, tóc tai rối bù, tay cầm quyền trượng đi ra: “Ai đang đột phá đấy, dám đánh nát cả tượng Thần?”
“Kiếm Châu có dị tượng, tượng Thần bị nghiền nát, người này chắc chắn nghịch thiên, thiên hạ phải thay đổi, kiếm tu vô địch giá lâm, ai có thể chắn được một kiếm của hắn?”
Dứt lời, lão giả lắc đầu, đi vào trong Thần Miếu.
Vô Tận Tinh Vực, Vũ Trụ Thâm Xứ, trong một tòa cung điện bay lơ lửng trên không, một nam tử chậm rãi ngước mắt, một giây sau, hắn xuất hiện trên cung điện, tầm mắt giống như xuyên qua Tinh Vực, nhìn về phía Hoang Cổ Thiên Vực.
“Có người hủy đi tượng Thần, hãy để ta xem rốt cuộc ngươi là ai.”
Một pháp quyết bay ra, trong không gian xuất hiện một bức hình, đúng là cảnh tượng Diệp Trường Sinh đang đột phá, nam tử chăm chú nhìn vào hình: “Rốt cuộc ngươi là ai mà ta lại không nhìn thấu được ngươi.”
Trên Vân Điên.
Vô Tận Tinh Vực, vẻ mặt của nam tử áo trắng vô cùng ngưng trọng: “Nhân quả thật phức tạp, ta không thể nhìn thấu, kẻ này có tương lai không thể đo lường.”
Nói đến đây, hắn cúi đầu, tiếp tục nói: “Mười tuổi đã phong Đế, tư chất trác tuyệt, tin chắc không lâu nữa chúng ta sẽ gặp nhau.”
Ngay sau đó, bóng dáng hắn biến mất trên cung điện, chỉ thấy cửa điện kéo dài không dứt, trên sơn môn cao vút chín tầng mây, vẽ có hai chữ vô cùng có thần vận - Thần Tông.
Nam tử biến mất không thấy bóng dáng, vạn mây bắt đầu khởi động, bao trùm lấy cả cung điện Thần Tông, mảnh đất này cũng biến mất tại Tinh Vực.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất