Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 139: Điều kiện đúng là mê người

Chương 139: Điều kiện đúng là mê người


Trước Kiếm Cung.
Đế uy bao phủ trên không trung tiêu tán, ba người Thiên Vân, Chân Đức Tú, Chân Đức Tài chậm rãi đứng lên.
Thiên Vân ghé mắt nhìn lại, trầm giọng nói: “Hai vị cũng quỳ rồi hả?”
Chân Đức Tú cười khổ một tiếng: “Thần uy không thể phạm, lão phu chỉ có thể quỳ trước bày tỏ sự tôn kính.”
Ánh mắt Thiên Vân khẽ lóe, rơi vào trên người Diệp Thương Vân: “Diệp tộc trưởng, không biết Diệp lão tổ đột phá xong chưa?”
Diệp Thương Vân ho khẽ một tiếng, cười nói: “Chắc là kết thúc rồi, ba vị không cần lo lắng, theo lão phu vào Nhất Tự Kiếm Cung thôi.”
Ba người khẽ gật đầu, vẫn còn chưa hết hoảng hồn, theo sát sau lưng Diệp Thương Vân, đi đến Kiếm Cung.
Đúng lúc này.
Biến kiếm khí mênh mông quét đến, bao trùm cả tòa Kiếm Cung, linh khí dồi dào khiến cho người ta chấn động.
Lúc trước ba người Thiên Vân còn cảm thấy lạ, vì sao Kiếm Cung Diệp gia lại không có chút linh khí nào, hiện tại cuối cùng bọn hắn cũng hiểu, là do sức tưởng tượng của bọn hắn quá yếu.
Linh khí trên bầu trời Kiếm Cung, còn dồi dào hơn so với bất cứ nơi nào bọn họ đã từng đi qua, trong lúc này, trên mặt ba người đều xuất hiện vẻ hâm mộ.
Thật sự hâm mộ đệ tử Diệp gia, có thể tu luyện tại nơi có linh khí nồng đậm như vậy, cảnh giới sẽ nhanh chóng được tăng tiến.
Nói thật, bọn hắn cũng rất muốn dựa vào Kiếm Cung, nhưng người ta lại không cho phép.
Tiến vào Kiếm Cung.
Diệp Thương Vân ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, hơi giơ tay ý bảo ba người ngồi xuống: “Không biết phó viện trưởng Thiên Vân, tới Kiếm Cung vì chuyện gì?”
Thiên Vân đi thẳng vào vấn đề: “Diệp tộc trưởng, lời đồn nói Diệp Thiếu chủ còn trẻ đã là luyện dược sư tầng chín, lão phu thay mặt cho Học Viện tới mời Diệp Thiếu chủ gia nhập Thiên Cung Học Phủ.”
Diệp Thương Vân có vẻ giật mình, không nghĩ tới tin tức Diệp Trường Sinh là luyện dược sư lại truyền ra ngoài.
“Phó viện trưởng Thiên Vân, Trường Sinh đang bế quan, có lẽ không thể đến Thiên Cung Học Phủ, việc này chúng ta chờ sau này hãy bàn!”
Thiên Vân Liên vội hỏi: “Diệp tộc trưởng, đây chính là một cơ hội, ngươi cũng biết, Thiên Cung Học Phủ cứ năm năm mới tuyển đệ tử một lần, lần này Diệp Thiếu chủ là trúng tuyển đặc biệt, tiến vào Học Phủ rồi có thể hưởng thụ đãi ngộ tương tự với đệ tử thân truyền.”
Chuyện này...
Điều kiện đúng là mê người.
Diệp Thương Vân suy nghĩ một lát, mở lời nói: “Phó viện trưởng Thiên Vân, chuyện này lão phu thật đúng là không làm chủ được, bao năm qua Trường Sinh vẫn đi theo lão tổ tu luyện, rốt cuộc nó có muốn gia nhập học viện hay không, lão phu cần phải đi hỏi Trường Sinh, hơn nữa còn cần bàn bạc với lão tổ.”
Nói đến đây, ông quay đầu nhìn về phía hai người Chân Đức Tú ở bên, lại tiếp tục nói: “Không biết hai vị Lâu chủ trước đó đến có nói bàn chuyện hôn sự, là chuẩn bị để cho vị cô nương nào của Cơ gia làm đạo lữ của vị đệ tử nào của Diệp gia?”
Chân Đức Tú trầm giọng nói: “Diệp tộc trưởng, đây là pháp chỉ và tấm lòng của lão tổ, Ngũ tiểu thư của Cơ gia và Thiếu chủ Diệp gia thành thân, để bọn họ làm đạo lữ.”
Diệp Thương Vân gật đầu: “Ta sẽ mang thứ này đi, ba vị xin chờ ở chỗ này, lão phu đến hỏi ý lão tổ và Trường Sinh.”
Dứt lời.
Bóng dáng ông lóe lên, biến mất trong Kiếm Cung, tốc vô cùng độ nhanh, chỉ chừa cho ba người một tàn ảnh.
Kiếm Mộ.
Trên Đoạn Nhai.
Diệp Trường Sinh thu lại khí tức, chậm rãi đứng lên, thần huy bao phủ trên người hắn cũng biến mất, một giây sau, bóng dáng hắn xuất hiện tại bên người Diệp Tiêu Huyền, An Mộng Quân.
Thấy An Mộng Quân đỡ Diệp Tiêu Huyền, hắn vội vã mở miệng: “Lão tổ, sao người lại bị thương.”
Diệp Tiêu Huyền nhìn Diệp Trường Sinh, không vui nói: “Tiểu tử ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi, còn không phải là chuyện tốt ngươi làm sao.”
Diệp Trường Sinh ngẩn tò te, sao lại liên quan đến mình: “Lão tổ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Vẻ mặt Diệp Tiêu Huyền nghiêm nghị: “Trường Sinh, nói cho lão tổ nghe, có phải ngươi đã phong Đế rồi không.”
Diệp Trường Sinh gật đầu, bình thản nói: “Không nghĩ đến sẽ phong Đế, chuyện này thì có liên quan gì đến lão tổ bị thương?”
Trong lòng Diệp Tiêu Huyền vô cùng giật mình, kích động nói không nên lời: “Quả nhiên, quả nhiên là vậy.”
“Trường Sinh, ngươi đột phá cảnh giới Đế, Đế uy bao phủ khắp đất trời, chúng Đế thần phục, ngươi là thần trong các Đế, phàm là tu sĩ cảnh giới Đế đều bị Đế uy của ngươi đè ép cho phải quỳ hành lễ.”
“Tiểu tử ngươi vậy mà lại không nể mặt ta, lão tổ ta cũng phải quỳ, có lẽ do cách ngươi quá gần nên bị Đế uy của ngươi gây thương tích.”
Diệp Trường Sinh nghe thế, cười xấu hổ: “Lão tổ, chuyện đó, ngại quá, ta không nghĩ tới sẽ khiến người bị thương.”
Diệp Tiêu Huyền khoát tay, cười nói: “Có thể nhìn thấy ngươi đạt được thành tựu như vậy, lão tổ có chết trong Đế uy của ngươi cũng mỉm cười nơi chín suối, huống chi chỉ là một chút vết thương nhỏ, điều dưỡng vài ngày là ổn thôi.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất