Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 165: Lão già kia, ngươi lắm điều quá

Chương 165: Lão già kia, ngươi lắm điều quá


“Cung chủ không sợ khiến chúng đệ tử chạnh lòng ư? Ở trong Học phủ còn bị giết thì còn nơi nào là an toàn nữa?”
Nghe vậy, Cổ Vô Cực chưa kịp lên tiếng thì ở một bên khác, Diệp Trường Sinh nói: “Lão già kia, ngươi lắm điều quá.”
Soạt.
Diệp Trường Sinh xách kiếm di chuyển, luồng kiếm khí không thể ngăn chặn của hắn xông thẳng về phía Hỏa Vân. Sắc mặt Hỏa Vân biến đổi, có kinh nghiệm từ lần trước nên lần này khi Diệp Trường Sinh ra tay, hắn ta đỡ luôn bằng một tấm khiên màu đỏ.
“Liệt Hỏa Thuẫn?”
Cổ Vô Cực nom thấy Liệt Hỏa Thuẫn mà Hỏa Vân thi triển bèn vỡ lẽ đúng là Hỏa Vân đã sợ, bằng không hắn ta sẽ không sử dụng đến con át chủ bài như Liệt Hỏa Thuẫn.
Diệp Trường Sinh nhanh chóng xông lên phía trước, kiếm của hắn mạnh mẽ chém lên Liệt Hỏa Thuẫn: “Lão già à, ngươi chê thời gian sống của ngươi dài quá rồi có đúng không?”
Trong lúc Diệp Trường Sinh lên tiếng, ba thanh kiếm còn lại trong Tru Tiên Tứ Kiếm của hắn cũng xuất hiện và cùng chĩa lên người Hỏa Vân. Diệp Trường Sinh bảo: “Ta mà đã muốn giết người thì những kẻ ngăn cản đều phải chết.”
Bốn thanh kiếm cùng nhau bắn ra, luồng kiếm khí vô cùng vô tận nã lên Liệt Hỏa Thuẫn, cả Hỏa Vân và tấm khiên của hắn ta đều bay ngược về phía sau.
Một lần bay này kéo dài cả ngàn trượng, thân người của Hỏa Vân đập lên cột đá bên cạnh của bí cảnh Thiên Cung.
Cột đá rung đổ ầm ầm, cát đá cuồn cuộn tứ tung, Hỏa Vân phun một ngụm máu tươi, cơ thể hắn ta lảo đảo chực ngã, nom hắn ta như kiểu có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Hỏa Vân không hổ là một trong những Thái thượng trưởng lão của Thiên Cung Học phủ, vừa mới đỡ hai chưởng của Diệp Trường Sinh mà hắn ta vẫn có thể đứng được, như vậy đã là xuất sắc lắm rồi.
Luồng kiếm khí mênh mông bát ngát vởn quanh người Diệp Trường Sinh, hắn đi về phía Liệt Xích Nộ, tốc độ đi rất chậm, song càng như vậy, Liệt Xích Nộ lại càng sợ hãi.
Đến sư tôn của hắn ta cũng bị đánh bại rồi, vậy thì hắn ta phải ngăn cản Diệp Trường Sinh kiểu gì đây?
Liệt Xích Nộ không muốn chết, hắn ta thực sự không muốn chết, trong mắt hắn ra, Diệp Trường Sinh hoàn toàn là một kẻ điên.
“Cung chủ, ta là thiếu chủ của Vực Chủ Phủ, ngươi không thể để mặc Diệp Trường Sinh giết người ở Học phủ như vậy được. Cung chủ không sợ Học phủ sẽ mất hết sạch danh dự sao, không sợ Vực Chủ Phủ và Học phủ khai chiến sao?”
Vụt một cái, thân người của Cổ Vô Cực chắn ở trước Liệt Xích Nô, lão ta nhìn Diệp Trường Sinh và nói: “Diệp Cung phụng, đã kết thúc rồi.”
Diệp Trường Sinh bảo: “Cung chủ, ngươi đang nghiêm túc đấy à? Đừng có nói thêm gì nữa, chuyện này có lợi với ngươi thôi.”
Nói đến đây, ánh mắt hắn thoáng liếc rồi rơi trên người Cơ Nhã, Cơ Nhĩ Đại cảm nhận được ánh mắt của Diệp Trường Sinh, người hắn ta cũng run lẩy bẩy không ngừng.
“Diệp Cung phụng, Ngũ tiểu thư đã ra đi, ta có thể đưa thi thể của nàng ta rời khỏi chứ?”
“Đi ra đi, đừng có để ta phải ra tay!” Diệp Trường Sinh trầm giọng nói, hắn thi triển thần thức mạnh mẽ của mình và ghim chặt lên người Cơ Nhã: “Cho ngươi thời gian trong vòng ba hơi thở, ngươi mà không ta thì tự gánh hậu quả.”
Diệp Trường Sinh vừa dứt lời thì mọi người có mặt đều nhìn hắn bằng gương mặt mịt mờ, hắn đang nói chuyện với một người đã chết ư, rốt cuộc đây là chuyện gì vậy?
Cùng lúc đó, một cảnh tượng khiến người ta kinh hãi xuất hiện.
Cơ Nhã đột nhiên bắt đầu cử động và giãy giụa khỏi Cơ Nhĩ Đại, nàng ta đột ngột xông lên phía trước, trong lúc nàng ta di chuyển, một làn sương đen tràn ra từ trong cơ thể nàng ta.
Luồng khí màu đen mù mịt như yêu ma quỷ quái. Rồi bỗng nhiên bóng tối che lấp đi mặt trời, cảm giác như thể ngày diệt vọng đang tới gần vậy.
“Ngươi dám giết thánh đồ của Tà Thần Cung, ngươi có biết hành động này của ngươi ngu xuẩn cỡ nào hay không?” Một giọng nói khàn đặc phát ra từ miệng Cơ Nhã.
Diệp Trường Sinh nói: “Chẳng lẽ Tà Thần Cung chỉ bồi dưỡng được một con rùa rụt cổ như ngươi thế này thôi hả? Ngươi tưởng trốn trong cơ thể nàng ta là an toàn ư?”
“Ta giết được nàng ta một lần thì sẽ giết được nàng ta vô số lần nữa, nếu ngươi đã khống chế cơ thể của nàng ta thì ta sẽ khiến các ngươi cùng nhau biến mất vậy.”
“Chỉ bằng một Đế cảnh cỏn con như ngươi mà cũng xứng láo xược trước mặt ta như thế ư, ngươi có biết thân phận của ta là gì không?”
Giọng nói khàn đặc phát ra từ miệng của Cơ Nhã khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo tựa như quỷ khóc vậy.
Diệp Trường Sinh liếc nhìn Cổ Vô Cực: “Cung chủ, tà linh của Tà Thần Cung đã khống chế đệ tử của Học phủ, chuyện này nên để cung chủ tự mình ra tay. Tới đi, cho ngươi một cơ hội đấy.”
Sắc mặt Cổ Vô Cực thay đổi, trong lòng lão ta vô cùng run sợ, lão ta có thể cảm nhận được tà linh đang ẩn náu bên trong cơ thể của Cơ Nhã.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất