Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 164: Hắn là Đế cảnh

Chương 164: Hắn là Đế cảnh


Hồng Vân ôm Cơ Nhã vào trong lòng, bóng dáng đáp xuống từ trên không trung nhìn Cơ Nhã trong lòng ngực, khóe mắt đỏ hoe, phẫn nộ quát: “Diệp Trường Sinh, giết đệ tử ta, ta và ngươi không chết không ngừng.”
Diệp Trường Sinh đứng ngạo nghễ trên không, giống như thiên thần hạ phàm, uy áp vô tận che trời: “Thật ngại quá, sức mạnh lớn một chút, thật không nghĩ tới nàng lại yếu như vậy.”
Hồng Vân giao Cơ Nhã cho Cơ Nhĩ Đại, thân thể bay lên trời, xuất hiện ở trước mặt Diệp Trường Sinh: “Giết đồ đệ ta yêu quý, ta nhất định bầm thây ngươi vạn đoạn.”
“Đã nhiều năm không đánh nữ nhân, thầy trò các ngươi thành công làm ta phá giới.” Diệp Trường Sinh trầm giọng nói, không biết từ khi nào Lục Tiên Kiếm đã xuất hiện ở trong tay, nhất kiếm quang hàn trăm ngàn trượng, bầu trời xanh nhuốm máu như mưa xuống.
Keng.
Kiếm tu, xuất kiếm, nhất kiếm vung trời, hữu tử vô sinh.
Kiếm Diệp Trường Sinh quá nhanh, giơ tay chợt lóe, đầu Hồng Vân lập tức bay ra ngoài, không hề có sức phản kháng.
Nhất kiếm, nháy mắt hạ gục.
Hồng Vân phó viện trưởng đến chết cũng không dám tin, Diệp Trường Sinh có thể nhanh như vậy.
Một màn trước mắt khiến da đầu mọi người tê dại, lục phủ ngũ tạng như muốn toác ra.
Đế Cảnh a, như thế nào cảm giácddown giản giống như cắt bắp cải vậy?
Hắn... Hắn là Đế Cảnh.
Chúng đệ tử giờ khắc này hận không thể tìm một chỗ tự chôn chính mình xuống, bởi vì bọn họ đã cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa.
Một đám thường ngày bởi vì thân phận đệ tử Thiên Cung học phủ kiêu ngạo, cảm thấy chính mình là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất.
Diệp Trường Sinh xuất hiện, làm cho bọn họ nhận thức rõ ràng được chính mình... yếu giống như gà.
Người trẻ tuổi đệ nhất, ngoài Diệp Trường Sinh ra không còn ai khác.
Khụ khụ.
Một trận ho nhẹ vang lên, Liệt Xích Nộ sợ hãi nhìn Diệp Trường Sinh, âm thanh run rẩy nói: “Sư phụ, hắn... Hắn là cường giả Đế Cảnh.”
Hỏa Vân gật gật đầu, trong lòng sợ hãi vạn phần: “Đúng vậy, Đế Cảnh, Đế Cảnh trẻ tuổi nhất trong lịch sử.”
Nghĩ đến lúc trước hắn ở trong Thiên Cung, hành động không thừa nhận thân phận Cung Phụng của Diệp Trường Sinh, quả thật là ngu xuẩn đến cực điểm.
Lúc này.
Diệp Trường Sinh từ trên không tung bay xuống dưới, rút kiếm hướng về phía Hỏa Vân, Cơ Nhĩ Đại, Liệt Xích Nộ
Liệt Xích Nộ hoảng loạn nói: “Sư phụ, cứu ta, cứu ta!”
Hỏa Vân chậm rãi đứng dậy, nhìn Diệp Trường Sinh nói: “Diệp cung phụng, việc này chấm dứt ở đây đi.”
Diệp Trường Sinh vung tay, một kiếm bay ra, lao về phía Hỏa Vân, sắc mặt người sau đột nhiên đại biến, vội vàng ra tay ngăn cản, một cổ khí lãng bay đi ra ngoài.
Oanh.
Một tiếng nổ lớn vang lên, vang vọng khắp không trung.
Thân hình Hỏa Vân liên tục lùi lại, nơi nào đi qua, dưới chân đều xuất hiện những dấu vết nứt toác, giống như một cái mạng nhện.
Cách đó trăm trượng, hắn ta cân bằng được cơ thể, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lại bóng dáng phía trên không: “Cung chủ, Diệp Trường Sinh giết người ở học phủ, ngươi không quản?”
Trên hư không.
Cổ Vô Cực nghe thấy giọng nói của Hỏa Vân bèn từ trên cao đáp xuống và xuất hiện trước bí cảnh Thiên Cung.
“Diệp Cung phụng, Cơ Nhã và phó viện trưởng Hồng Vân đã bị giết, chuyện này đến đây là kết thúc được rồi.”
Ánh mắt của Diệp Trường Sinh rơi trên người Cổ Vô Cực: “Cung chủ, tốt nhất là ngươi nên rời đi đi, bằng không e rằng ta không kiềm chế được mà chém cả ngươi đấy.”
Khóe miệng Cổ Vô Cực khẽ giật, đôi con ngươi của lão ta thoáng vẻ hốt hoảng: “Diệp Cung phụng chớ có đùa, Học phủ có quy tắc và chế độ của Học phủ, ngươi cứ liên tiếp giết người ở Học phủ, vi phạm chế độ của Học phủ, điều này đã làm khó bản cung chủ.”
Diệp Trường Sinh nhướn mày, hắn nhìn Cổ Vô Cực và bảo: “Ý của cung chủ là Cung phụng của Học phủ không cần phải diệt trừ những kẻ bụng dạ khó lường cho Học phủ?”
Nói đến đây, hắn xách kiếm và tiến về phía trước, đến gần chỗ Hỏa Vân, chĩa thẳng Lục Tiên Kiếm lên người Hỏa Vân: “Ta không giết ngươi, ngươi lui qua một bên đi, nhưng hắn ta thì bắt buộc phải chết.”
Liệt Xích Nộ vội vã nói: “Sư phụ, cứu ta.”
Ánh mắt của Hỏa Vân rơi trên người Cổ Vô Cực: “Cung chủ, Kỳ Lân Thần Tử có thân phận như thế nào, ta tin cung chủ rất rõ ràng. Kỳ Lân Thần Tử không những là thần tử của Học phủ, mà còn là thiếu chủ của Vực Chủ Phủ, nếu như Kỳ Lân Thần Tử chết tại Học phủ thì chắc chắn Vực Chủ Phủ sẽ ra tay với Học phủ, mong cung chủ suy nghĩ chu toàn rồi hẵng hành động.”
Sắc mặt Cổ Vô Cực trầm ngâm, lão ta nghĩ ngợi, đúng là thân phận của Liệt Xích Nộ đặc biệt thật, nếu hắn ta chết tại Học phủ thật thì chắc chắn Vực Chủ Phủ sẽ không chịu để yên.
Đúng là làm khó lão ta mà.
Hỏa Vân lại bảo: “Cung chủ, tất cả đệ tử thuộc Học phủ đều đang nhìn, chẳng lẽ ngươi cứ để mặc Diệp Trường Sinh chẳng kiêng nể gì như thế?”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất