Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 181: Ta sợ máu sẽ bắn hết lên người mọi người mất

Chương 181: Ta sợ máu sẽ bắn hết lên người mọi người mất


“Nghe giọng điệu của ngươi thì ngươi đang chuẩn bị cướp đấy à?”
Vẻ mặt Liệt Tề Thiên trầm ngâm: “Nếu ngươi đã biết ý đồ của bổn Vực chủ, vậy thì ngươi ngoan ngoãn giao ra đây.”
Diệp Trường Sinh nói: “Hóa ra ngươi là Vực chủ, cơ mà ta không muốn giao chúng ra, ngươi bảo ta phải làm sao đây?”
Liệt Tề Thiên dữ dằn nói: “Đúng là tự tìm chết, thứ mà bổn Vực chủ muốn thì không có chuyện không giành được.”
Ôi chao đậu má, còn có người giỏi làm màu hơn cả ta, vậy thì hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới gọi là ông hoàng làm màu.
Diệp Trường Sinh liếc Liệt Tề Thiên một cái: “Đồ thuộc quyền sở hữu của ta, ta có nhường cho ngươi thì e là ngươi cũng chẳng lấy nổi.”
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua cường giả đến từ các thế lực: “Chư vị cũng nghe thấy cả rồi đấy, các ngươi cũng chỉ là quân cờ của Vực chủ mà thôi, dù ta đưa vật quý báu cho các ngươi thì Vực chủ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu.”
“Mọi người đều là những kẻ thông minh, nên biết đạo lí dân thường vô tội kẻ tài có tội, cái “vũng nước đục” này các ngươi đừng đâm đầu vào nữa, mau rời đi đi!”
“Nếu như có người chất vấn bị người ta công kích, vậy thì cứ để mạng của mình ở lại.”
Nghe vậy, cường giả đến từ các thế lực có hơi dao động, dù vật báu có tốt thì cũng phải giữ được cái mạng rồi mới dùng được chứ.
Liệt Tề Thiên nói: “Tiểu tử kia, mau giao vật báu ra đây, ngươi quỳ xuống xin tha thì bổn Vực chủ có thể suy nghĩ đến việc tha cho ngươi một con đường sống.”
Ninh Tiêu Dao thực sự không nghe tiếp được nữa, lão nhìn Liệt Tề Thiên, nói: “Ở đây là Thiên Cung Học Phủ, ngươi tưởng đây là Vực Chủ Phủ của các ngươi ư? Ngươi cứ coi trời bằng vung như thế, ngươi tưởng lão phu chết rồi hay gì?”
Liệt Tề Thiên lạnh lùng cười: “Ngươi sẽ phải chết nhanh thôi.”
Nói đến đây, lão ta ngừng lại một chút, đoạn nói một cách lạnh lùng âm u: “Các cường giả của Vực Chủ Phủ nghe mệnh lệnh, huyết tẩy Thiên Cung Học Phủ, chém giết Diệp Trường Sinh!”
Mệnh lệnh được đưa ra, ánh mắt của Cung phụng và các cường giả đến từ Vực Chủ Phủ đồng loạt rơi trên người Diệp Trường Sinh, cùng lúc đó, Cơ Diệt Khung và cường giả của Thiên Vực Thương Hội cũng dồn dập tiến lên phía trước.
Trông thấy cảnh tượng như vậy, Diệp Trường Sinh quay đầu nhìn Ninh Tiêu Dao, hắn lạnh nhạt bảo: “Ninh lão, ngươi đưa mọi người rời khỏi đây đi, bọn họ nhắm vào ta thôi thì cứ để một mình ra gánh vác tất cả.”
Ninh Tiêu Dao lạnh lùng nói: “Diệp tiểu tử, ngươi đang nói linh tinh gì thế, ngươi là Cung phụng của Học Phủ, lão phu há có thể nhìn ngươi bị đánh hội đồng như vậy.”
“Hôm nay dù có dùng hết tất thảy cường giả của Học Phủ thì lão phu cũng sẽ không để bọn họ làm ngươi bị thương dù chỉ một chút.”
Diệp Trường Sinh cảm động: “Ninh lão, ngươi vẫn nên đưa mọi người rời đi thì hơn, mọi người ở đây thì ta không phát huy được.”
“Quan trọng nhất là… ta sợ máu sẽ bắn hết lên người mọi người mất.”
Ninh Tiêu Dao: “…”
Cổ Vô Cực: “…”
Bát Đại Cung Phụng: “…”
Trầm ngâm trong giây lát xong, Ninh Tiêu Dao trầm giọng bảo: “Tất cả mọi người rời đi, lập tức trở về các cung.”
Trong lúc lên tiếng, bóng hình của lão lùi về phía sau, những người khác cũng lần lượt lùi lại, có điều Diệp Trường Sinh cũng lùi theo bọn họ.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Ninh Tiêu Dao và mọi người có hơi lơ tơ mơ, chuyện gì thế này, một loạt hành động kia của Diệp Trường Sinh khiến đầu óc bọn họ mù mờ.
“Diệp tiểu tử, ngươi không ra tay hả?”
Diệp Trường Sinh đáp: “Ninh lão, ai chẳng có con át chủ bài, bọn họ yếu ớt như gà ấy, không cần ta tự mình ra tay.”
Hắn vừa dứt lời thì có một người cao to vạm vỡ xuất hiện, người tới không phải ai khác, chính là Diệp Thập Vạn.
Diệp Trường Sinh chỉ vào đám người Liệt Tề Thiên, hắn trầm giọng nói: “Thập Vạn, mấy tên ở trước mắt đấy, có người nào thì tính người nấy, ngươi hãy đập vỡ đầu bọn họ cho ta.”
Ninh Tiêu Dao nghe vậy, ánh mắt bèn rơi trên người Diệp Thập Vạn: “Diệp tiểu tử, ngươi không đùa ta đấy chứ, thực lực của hắn ta mới chỉ là Tiên Thiên cảnh mà thôi.”
Diệp Trường Sinh cười nói: “Đúng thế, Ninh lão xem thường thực lực Tiên Thiên cảnh hả?”
Ninh Tiêu Dao không biết Diệp Trường Sinh định làm gì, còn ở một bên khác, Liệt Tề Thiên và mọi người đều nhìn về phía Diệp Thập Vạn, bọn họ không ngừng cười lớn.
Liệt Tề Thiên nói: “Diệp Trường Sinh, não của ngươi bị úng nước hả, ngươi lại đi bảo một tên có thực lực Tiên Thiên cảnh…
Lão ta còn chưa nói xong thì đã có một bóng đen mạnh mẽ xông đến, chưởng lớn phá trời và ập xuống Liệt Tề Thiên.
Một Cung phụng của Vực Chủ Phủ khinh thường nói: “Chỉ bằng người mà cũng xứng ra tay với Vực chủ ư, lão phu sẽ tiễn ngươi một đoạn vậy.”
Thân người của lão giả kia ngửa lên trên, uy thế Đế cảnh trào ra, một chưởng của lão ta giáng xuống, tiếp lấy chưởng của Diệp Thập Vạn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất