Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 196: Hậu quả khó mà tưởng tượng nổi

Chương 196: Hậu quả khó mà tưởng tượng nổi


“Thất Tuyệt Kiếm Giới, bắt hắn tiến vào trong giới, ngươi sẽ là chúa tể, có thể nắm giữ sự sống chết của hắn.”
“Đồ nhi đã hiểu.”
Tiêu Linh Khanh khẽ giơ tay ngọc, một vòng kiếm khí cường đại bắt đầu khuếch tán, như thủy triều thâm nhập đến trước Kiếm Cung.
Bóng dáng Diệp Tiêu Huyền xuất hiện trên bầu trời Kiếm Cung, nhìn kiếm khí nhanh chóng tràn lan: “Kiếm giới, nàng ta thế mà lại lĩnh ngộ ra kiếm giới, còn cả luồng khí tức trong người nàng ta nữa, thật mạnh.”
“Diệp gia khó tránh khỏi một kiếp này rồi, may mà Trường Sinh không có ở Kiếm Cung, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.”
Diệp Tiêu Huyền không sợ Tiêu Linh Khanh, nhưng lại kiêng kị luồng khí tức kia trong cơ thể nàng ta, người sau lưng Tiêu Linh Khanh sẽ gây bất lợi cho Diệp Trường Sinh.
Lúc nói chuyện.
Thất Tuyệt Kiếm Giới đã xuất hiện, Diệp Tiêu Huyền chìm vào khốn cảnh, Tiêu Linh Khanh xưa đâu bằng nay, nếu ông tiến vào kiếm giới, chắc chắn sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm.
Nhưng nếu ông lựa chọn trốn tránh, với thực lực của người đứng sau Tiêu Linh Khanh, nhiều nhất chỉ ba hiệp, là có thể đánh nát đại trận Kiếm Cung.
Đến lúc đó hậu quả không dám tưởng tượng.
Đúng lúc này.
Một đạo kiếm minh truyền đến từ trên chín tầng mây, kiếm giết cửu thiên, trong trẻo vang lên trên không, kiếm uy chấn động trời xanh, đè ép Cửu U.
Kiếm đến.
Bùng nổ kịch liệt, bóng dáng Tiêu Linh Khanh bay ra ngoài, giống như diều đứt dây, phen này phải lui lại ước chừng cả mấy trăm trượng.
Ngay sau đó, Diệp Trường Sinh bay xuống trước Kiếm Cung, bình thản nhìn Tiêu Linh Khanh.
“Diệp Trường Sinh, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện rồi!”
“Đã khiến ngươi phải đợi lâu, ngại quá, nói đi, hôm nay ngươi muốn hấp hối thế nào, không đúng, ngươi muốn chết thế nào.”
Diệp Trường Sinh trầm giọng nói.
Tiêu Linh Khanh cố ổn lại lại thân hình, giọng nói hung dữ: “Diệp Trường Sinh, cuối cùng ngày này cũng đến, ngươi nên trả giá vì chuyện năm đó đã làm với ta.”
“Vì giết ngươi, ngươi có biết ta đã ... trải qua mấy năm qua thế nào không?”
Diệp Trường Sinh lạnh nhạt nói: “Biết ngươi sống không tốt, ta cực kỳ vui vẻ.”
Tiêu Linh Khanh lại nói: “Ta sống đúng là không tốt, nhưng ta đã có được tất cả những gì mình muốn, ta đã không còn là ta của trước kia.”
“Vậy ư, ta đứng ở ngay trước mặt ngươi, ngươi nhìn ta đi, có vài phần giống trước.” Diệp Trường Sinh nói xong, lại nói: “Sự cường đại của ta sẽ khiến ngươi phải ăn đau. Bảo người trong thân thể ngươi ra đây, ta luyện tay với hắn.”
Nghe thế.
Tiêu Linh Khanh biến sắc, không nghĩ tới Diệp Trường Sinh lại phát hiện ra sự tồn tại của Nhậm Phiêu Miểu: “Diệp Trường Sinh, bao năm qua ngươi vẫn không có chút thay đổi nào, vẫn cuồng vọng không kìm chế được như thế.”
“Đáng tiếc ngươi chỉ là ếch ngồi đáy giếng, ngươi có biết thế giới bên ngoài là thế nào không, muốn giao thủ với sư phụ của ta, ngươi xứng ư?”
Diệp Trường Sinh lắc đầu, cười nói: “Xứng hay không, ngươi không nhìn thấu, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết trước, ta nhất định sẽ khiến cho sư phụ của ngươi phải gào khóc.”
Nhậm Phiêu Miểu nghe thấy lời Diệp Trường Sinh nói, linh hồn thể chấn động, hiện tại thế hệ sau đều cuồng ngạo thế à?
Cuồng vọng bậc này, hắn sống trên đời đến giờ vẫn là lần đầu tiên nghe thấy.
“Khanh Nhi, đừng khinh thường hắn, khí tức trên người thiếu niên này rất nguy hiểm.”
Tiêu Linh Khanh nói: “Sư phụ, ta muốn chém nhân quả, nhất định phải giết hắn!”
“Vi sư hiểu tâm trạng của ngươi, nhiều năm qua, đạo tâm của ngươi không ổn, chính là vì hắn, lần này hãy dùng thủ cấp của hắn để tế con đường kiếm đạo của ngươi.”
Tuy Nhậm Phiêu Miểu biết Diệp Trường Sinh không tệ, nhưng hắn vẫn tin chắc Tiêu Linh Khanh có thể đánh bại Diệp Trường Sinh.
Tiêu Linh Khanh gật đầu, bóng dáng xông lên trước, Minh Ma Kiếm trực tiếp chỉ vào người Diệp Trường Sinh: “Chịu chết đi!”
“Chỉ có thế này thôi ư?”
Diệp Trường Sinh vừa nói xong, Tru Thần Kiếm lóe lên trong tay, kiếm quang quét xuống mang theo uy áp vô địch, đón nhận công kích của Tiêu Linh Khanh.
Oành.
Tiếng nổ mạnh truyền ra, kiếm khí diệt thương khung.
Bóng dáng Tiêu Linh Khanh bị kiếm khí trùng kích, bay rớt ra ngoài, lần này, ước tính nàng ta phải lùi cả nghìn trượng.
Trên mặt nàng ta xuất hiện vẻ hoảng sợ, khóe miệng tràn máu tươi, nhìn qua cực kỳ chật vật.
Sau khi cố ổn định lại thân mình, Tiêu Linh Khanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước, phát hiện bóng dáng Diệp Trường Sinh đã biến mất không thấy tăm hơi.
Đúng lúc này.
Nhậm Phiêu Miểu vội vã nói: “Khanh Nhi, cẩn thận!”
Roẹt.
Một kiếm đứt họng, máu tươi bắn tung tóe.
Tiêu Linh Khanh giơ tay ôm cổ, không dám tin nhìn Diệp Trường Sinh, giống như đang nói, không thể nào, ta cố gắng nhiều năm như vậy, làm sao ngươi có thể một kiếm giết chết ta?
Diệp Trường Sinh nhìn Tiêu Linh Khanh: “Ta chém người chính là đau vậy đấy, ngươi kiên nhẫn một chút đi.”
Nói đến đây, hắn cúi đầu, tiếp tục nói: “Ba năm trước, ta có thể dùng một kiếm đánh chết bá bá ngươi thì ba năm sau ta cũng có thể một kiếm chém chết ngươi, đi chết đi.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất