Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 195: Được thôi, thỏa mãn ngươi

Chương 195: Được thôi, thỏa mãn ngươi


Tiêu Linh Khanh nói: “Xem ra mấy năm nay thực lực của ngươi cũng tịnh tiến không ít, vậy thì cho ngươi được chứng kiến uy lực của Kiếm vậy.”
Nói đến đây, nàng ta cúi đầu, ghé mắt nhìn Thất Tuyệt Đế Quân: “Vào Kiếm Cung, không giữ lại người sống.”
Nghe thế.
Diệp Tiêu Huyền nhìn về phía An Mộng Quân: “Thục lực của bảy người này rất mạnh, ngươi đừng ham chiến, lập tức truyền lệnh mở đại trận Kiếm Cung.”
An Mộng Quân vội vàng nói: “Lão tổ, mở ra đại trận Kiếm Cung, vậy người phải làm sao đây?”
Diệp Tiêu Huyền lạnh nhạt nói: “Không cần lo lắng cho ta, lão phu tung hoành mấy ngàn năm, há là người để bọn hắn qua mặt.”
An Mộng Quân gật đầu, bóng dáng lóe lên, tiến sâu vào Kiếm Cung: “Mở kiếm trận.”
Dứt lời, trên Kiếm Cung, kiếm minh rung trời truyền đến, vô số phi kiếm bay lượn trên chín tầng mây.
Vòng xoáy kiếm khí khổng lồ xuất hiện, hình thành một rào chắn kiếm khí, giống như một cáo bao bao trùm lấy Kiếm Cung.
Tiêu Linh Khanh nhìn kiếm trận trước mắt, hung dữ nói: “Diệp lão tổ, đây là thực lực của Diệp gia mà ngươi nói ư?”
“Ngươi cho là một tòa kiếm trận có thể ngăn cản ta hả, nực cười, ngươi thật đúng là càng già càng ngây thơ.”
Diệp Tiêu Huyền sợ không?
Ông sợ cái con khỉ.
Nhưng sau lưng ông là Kiếm Cung, căn cơ của Diệp gia, cho nên ông không thể mạo hiểm.
Nếu là ngày xưa, cho dù Tiêu Linh Khanh có dẫn theo Thất Tuyệt Đế Quân đến, Diệp gia cũng không cố kỵ.
Nhưng bây giờ, Tiêu Linh Khanh tới quá bất ngờ.
Diệp Thương Vân, Vân Trọng Lâu còn cả mấy vị lão giả của Diệp gia đều đã đến Thiên Vực Thành, hiện tại Kiếm Cung chỉ còn lại ông và An Mộng Quân.
Ông có thể ngăn cản Tiêu Linh Khanh, nhưng một mình An Mộng Quân không cách nào chống lại Thất Tuyệt Đế Quân, cho nên ông chỉ có thể ra hạ sách này, mở kiếm trận Kiếm Cung.
Tiêu Linh Khanh chẳng thèm ngó tới, ánh mắt rơi vào trên người Diệp Tiêu Huyền, ngay sau đó, trong tay xuất hiện ma kiếm, kiếm khí ngưng tụ, một thanh cực kiếm màu đen xuất hiện sau lưng nàng.
“Diệp lão tổ, tiếp kiếm đi!”
“Thiên Khốc Địa Diệt, Phong Kiếm Thập Tam!”
Một kiếm ra, phong vân khởi động.
Một kiếm ra, trời khóc đất diệt.
Một kiếm ra, Minh Ma giá lâm.
Diệp Tiêu Huyền nhìn cực kiếm màu đen trước mắt, sắc mặt trở nên nặng nề, kiếm khí sau lưng như biển, bay vọt lên trời, cũng ngưng tụ thành một thanh Bạch Ngọc Kiếm ánh bạc.
“Vạn Kiếm Quy Nhất!”
Hai kiếm xông lên trời, đối chọi gay gắt, kiếm khí vô tận trùng kích vọt ra ngoài, bao phủ khắp Kiếm Châu.
Oành.
Oành.
Không gian diệt, hư không vỡ, hai thanh cự kiếm chia bầu trời làm hai.
Kiếm khí khủng bố trùng kích, Diệp Tiêu Huyền lùi về phía sau, bay ra ngoài, nện vào đại trận Kiếm Cung, trong miệng truyền mùi ngai ngái.
Bên kia, Tiêu Linh Khanh bá đạo đứng đó, tóc đen bay loạn, kiếm khí như cầu vồng: “Diệp lão tổ, ta tiễn ngươi đi vậy.”
Diệp Tiêu Huyền khẽ cười một tiếng, bóng dáng lóe lên, biến mất không thấy tăm hơi.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Tiêu Linh Khanh nói: “Diệp lão tổ, ngươi trốn thì đã sao, một kiếm của ta phá tan kiếm trận, huyết tẩy Kiếm Cung.”
“Mẹ kiếp, đám bỏ đi các ngươi tới đuổi theo lão tử đi!” Diệp Tiêu Huyền rơi xuống từ trên chín tầng mây.
Phong Tuyệt Đế Quân ngẩng đầu nhìn trời, phẫn nộ quát: “ Diệp lão tổ, nếu để ta tóm được ngươi, ta sẽ khiến ngươi...”
Vút.
Một kiếm chém xuống, bổ vào Phong Tuyệt Đế Quân.
“Ngươi là cái thứ gì vậy, xứng nói chuyện với lão phu?” Diệp Tiêu Huyền trầm giọng nói.
Phong Tuyệt Đế Quân bóng dáng bay rớt ra phía sau, một cánh tay biến mất không thấy, hắn ta giận không kìm được nói: “Thì ra Diệp gia lão tổ là con rùa đen rụt đầu, có dám ra đây chính diện đánh nhau với ta không?”
“Được thôi, thỏa mãn ngươi!” Diệp Tiêu Huyền vừa dứt lời, một luồng sáng bạc xoẹt qua, cái đầu của Phong Tuyệt Đế Quân bay ra ngoài.
Máu tươi bắn tung tóe trên không, vô cùng khủng bố.
Tiêu Linh Khanh giải phóng thần thức, nhìn xung quanh tìm kiếm tung tích Diệp Tiêu Huyền, đúng lúc này, bên tai nàng ta vang lên một giọng nói khàn khàn: “Khanh Nhi, hắn lĩnh ngộ được một loại kiếm đạo sâu xa, Thuấn Di Miểu Kiếm, ngươi muốn bắt giữ được hắn rất khó.”
“Sư phụ, thế đồ thì phải làm sao bây giờ!”
“Chút chuyện nhỏ, vi sư giúp ngươi bắt hắn hiện thân!”
Trước Kiếm Cung.
Ánh mắt Tiêu Linh Khanh rơi vào trên người sáu gã Đế Quân còn lại: “Các ngươi cẩn thận một chút, đừng tách lẻ, để tránh cho Diệp lão tổ có cơ hội xen vào.”
Nhậm Phiêu Miểu lại nói: “Khanh Nhi, tên kiếm tu này không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.”
Tiêu Linh Khanh nói: “Ý của sư phụ là... “
“Hắn cố ý tỏ vẻ yếu thế là vì khiến ngươi thả lỏng cảnh giác, tài năng kiếm đạo của ngươi nghịch thiên, nhưng kinh nghiệm còn quá ít.” Nhậm Phiêu Miểu trầm giọng nói.
Tiêu Linh Khanh gật đầu: “Hắn muốn mài mòn ta, vừa rồi sư phụ cố nói là có thể giúp ta ép hắn hiện thân là có cách nào nào?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất