Chương 198: Tiểu tử, ngươi trúng kế rồi
Lúc này.
Một tiếng cười gằn vang lên bên tai Diệp Trường Sinh: “Tiểu tử, ngươi trúng kế rồi, tiến vào Táng Thiên Kiếm Vực của lão phu, ngươi có mọc cánh cũng khó thoát.”
Diệp Trường Sinh ngưng thần nhìn xung quanh, phát hiện hắn đã tiến vào một tòa Kiếm Vực, lúc này, hắn cảm thấy vô cùng giật mình, không nghĩ tới Nhậm Phiêu Miểu chỉ còn một mảnh tàn hồn, mà vẫn có thể nghịch thiên như vậy.
Sau đó, hắn khẽ gật đầu, âm thầm quyết định, nhất định phải chém giết Nhậm Phiêu Miểu, từ thủ đoạn của lão hắn có thể chắc chắn, trên người lão nhất định không thiếu bảo vật.
Nhậm Phiêu Miểu chậm rãi giơ tay, một thanh trường kiếm phong cách cổ xưa xuất hiện trong tay: “Tiểu tử, đã 5000 năm trôi qua, lão phu chưa dùng đến Táng Thiên Kiếm, có thể chết dưới Táng Thiên Kiếm lúc này là vinh hạnh của ngươi.”
Diệp Trường Sinh biến sắc, xác nhận lại một lần, đây là một kiếm hắn không đỡ được, vì thế hắn lao về phía Nhậm Phiêu Miểu, kiếm như tia chớp, biến mất trong cơ thể lão.
Nhậm Phiêu Miểu nhìn bóng dáng Diệp Trường Sinh tiêu tan, không dám tin nói: “Ngươi mới chỉ là cảnh giới Đế, ấy thế mà đã có phân thân, quả nhiên đủ yêu nghiệt, ta thích.”
Diệp Trường Sinh nói: “Ai mà chả có con bài chưa lật, ngươi biết tung ra ảo ảnh, chẳng lẽ lại không cho phép ta có phân thân sao?”
Dứt lời, trong không gian xuất hiện chín bóng dáng Diệp Trường Sinh: “Lão già, kế tiếp đến phiên ta ra tay rồi rồi.”
“Chút tài mọn, có thể làm khó được ta?” Nhậm Phiêu Miểu khinh thường, sau đó, sắc mặt lão đại biến, đề phòng nhìn xung quanh.
Vì sao?
Rốt cuộc ngươi đã làm gì?
Diệp Trường Sinh nói: “Không làm gì cả, chỉ dẫn ngươi vào Tru Tiên Kiếm Trận của ta thôi, cứ hưởng thụ quãng thời gian sau cùng của ngươi đi!”
Nhậm Phiêu Miểu cho rằng ở trong Táng Thiên Kiếm Vực, Diệp Trường Sinh sơn dương đợi làm thịt, lại không nghĩ tới bất giác Diệp Trường Sinh đã bày ra Tru Tiên Kiếm Trận.
Hiện tại Diệp Trường Sinh đã là cường giả cảnh giới Đế tầng bốn, tùy ý sử dụng Tru Tiên Kiếm Trận sẽ mang đến uy lực thế nào chính hắn cũng không biết.
Nhưng hắn tin chắc một điểm, ở trong Tru Tiên Kiếm Trận, Nhậm Phiêu Miểu sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Theo uy lực của Tru Tiên Tứ Kiếm giáng xuống, trong trận pháp thay đổi khôn lường, vô vàn công kích bay về phía Nhậm Phiêu Miểu.
Tru Tiên Kiếm, Hãm Tiên Kiếm đều có tác dụng áp chế đối với Linh Hồn Thể, lúc này, Nhậm Phiêu Miểu nhận thấy nguy hiểm, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Bất tử vạn năm, lão thật sự không muốn táng thân ở nơi đây.
“Không, ta sẽ không bị hủy diệt ở trong này!”
Tiếng phẫn nộ của Nhậm Phiêu Miểu vừa dứt, trên thân lão xuất hiện phù văn cổ quái, điên cuồng xoay tròn, một luồng sức mạnh khủng khiếp xuất hiện.
Trong Tru Tiên Đại Trận xuất hiện một đường thông đạo, bóng dáng Nhậm Phiêu Miểu xuất hiện bên trong thông đạo, bất cứ lúc nào cũng có thể thoát khỏi Tru Tiên Kiếm Trận.
Thao tác khỉ mẹ gì thế này?
Diệp Trường Sinh là lần đầu tiên nhìn thấy, không thể không thừa nhận, hắn vẫn biết quá ít.
Bóng dáng Nhậm Phiêu Miểu lơ lửng trong thông đạo, giận không kìm được nói: “Tiểu tử, nhớ kỹ tên lão phu, Kiếm Phong Tử Nhậm Phiêu Miểu, nhớ kỹ những tổn thương ngươi đã mang lại cho ta hôm nay, ngày sau ta nhất định sẽ trả lại ngươi gấp bội.”
Diệp Trường Sinh nói: “Muốn chạy à, ngươi chạy được à?”
“Ta có cánh cửa Luân Hồi, ngươi giết ta thế nào được?” Nhậm Phiêu Miểu lạnh lùng nói: “Chờ đó, chờ ta luân hồi trở về, người thứ nhất ta giết chính là ngươi.”
“Cánh cửa Luân Hồi?” Bóng dáng Diệp Trường Sinh bay lên trời, lao về phía thông đạo của Nhậm Phiêu Miểu: “Ta không cho ngươi luân hồi, ngươi nhất định phải chết!”
Thấy Diệp Trường Sinh tiến vào cánh cửa Luân Hồi, Nhậm Phiêu Miểu cười gằn: “Tiến vào cửa này, ngươi sẽ tiến vào con đường luân hồi, cho dù ta có chết, ngươi cũng không về được.”
“Thì đã sao, có phải vượt qua luân hồi, ta cũng phải giết ngươi!” Diệp Trường Sinh cầm hai thanh kiếm, Tru Thần cùng Hỗn Độn, đuổi theo Nhậm Phiêu Miểu.
Nhậm Phiêu Miểu mạnh mẽ giải phóng cánh cửa Luân Hồi, Linh Hồn Thể lại bị thương nặng, cảnh giới tổng thể tụt dốc không phanh, nhìn Diệp Trường Sinh cầm kiếm đuổi theo,
“Tiểu tử, thù lớn, không chết không ngừng, đừng có kích thích!”
Kích thích là ma quỷ, nhưng không kích động sẽ thiệt thòi.
Diệp Trường Sinh tuyệt đối sẽ không thả hổ về rừng, nếu có thể xâm nhập thì tuyệt đối không lùi bước, xông tới cùng, nhất định phải giết chết Nhậm Phiêu Miểu.
Đỉnh Cửu Thiên.
Cánh cửa Luân Hồi mở ra, không gian bị nghiền nát, tất cả bị cuốn sạch.
Linh khí mênh mông phụt ra, gió mây bắt đầu nổi lên, giống như tận thế đến.
Lúc này.
Hoang Cổ Thiên Vực, tất cả tu sĩ chìm trong sợ hãi, bọn hắn đứng lơ lửng giữa trời, dõi mắt trông về phương xa, phương hướng Kiếm Châu.
Bao nhiêu người cảm thấy giật mình, nghĩ mãi không ra, Kiếm Châu bị sao vậy?
Qua một thời gian ngắn không có động tĩnh gì, có phải không thể hiện sẽ khiến người ta không biết bọn hắn mạnh cỡ nào không, có thể đừng dọa người thế không.