Chương 200: Kiếm Châu có dị biến (2)
Nói đến đây, lão than nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Cũng may, lần này Kiếm Châu có dị biến, Thần Miếu không bị phá hỏng.”
Ngay sau đó.
Thần Cung biến mất không thấy tăm hơi, mọi người chỉ thấy đến vô vàng ánh sao xuất hiện, giống như biển sao rớt xuống.
Trước Kiếm Cung.
Thất Tuyệt Đế Quân phát hiện uy áp bao bọc quanh thân biến mất, cuối cùng thân mình cũng có thể nhúc nhích, ngay lúc bọn hắn chuẩn bị rời đi thì một bóng người đứng ở trước mặt bọn họ: “Đi đâu!”
Sáu người sợ run, nhìn Diệp Trường Sinh trước, một người trong đó vừa định mở miệng.
Một luồng sáng bạc phá không lao đến, một cái đầu đầm đìa máu tươi bay vút qua.
Diệp Trường Sinh nói: “Đừng có nói gì, ta không muốn nghe.”
Nói đến đây, hắn cúi đầu, tiếp tục nói: “Vào Kiếm Châu, chết.”
Không!
Tiếng kêu thảm thiết của năm người truyền ra, thi thể bay xuống, đều thành quỷ không đầu.
Đến chết, bọn hắn mới biết, Diệp Trường Sinh mạnh cỡ nào.
Dưới uy lực của một kiếm, bọn hắn muốn chạy chỉ là hy vọng xa vời.
Hối hận quá.
Ở lại Thất Tuyệt Sơn không tốt à? Vì sao cứ phải tới Kiếm Châu.
Diệp Trường Sinh thu trường kiếm trong tay, nhìn máu tươi bắn tung tóe trên không, bóng dáng xuất hiện bên người Diệp Tiêu Huyền và An Mộng Quân: “Lão tổ, mẫu thân, hai người không sao chứ.”
Diệp Tiêu Huyền nói: “Không sao, ngươi không có chuyện gì chứ!”
Diệp Trường Sinh lắc đầu, cười nói: “Chỉ một Linh Hồn Thể thôi, vẫn không làm gì được ta.”
An Mộng Quân tiến lên kéo cánh tay Diệp Trường Sinh: “Lần này trở về, có đi nữa không?”
Diệp Trường Sinh nói: “Mẫu thân, lần này là gia gia phát hiện Thất Tuyệt Sơn có dị biến, phái người thông báo cho hài nhi trở về, cho nên hài nhi sẽ không ở lại lâu đâu, Chiến Trường Thiên Vực sắp sửa mở ra, hài nhi nhất định phải đến đó.”
Nói xong ánh mắt hắn rơi vào trên người Diệp Tiêu Huyền: “Lão tổ, đại trận Kiếm Cung bị hủy, Trường Sinh bày đại trận giúp Kiếm Cung lần nữa.”
Đúng lúc này.
Âm thanh hệ thống nhắc nhở vang lên bên tai Diệp Trường Sinh: “Tinh, chúc mừng chủ nhân, hoàn thành nhiệm vụ chém giết Tiêu Linh Khanh, nhận được một lần rút thưởng của hệ thống.”
“Tinh, nhắc nhở chủ nhân, có muốn lập tức rút thưởng không?”
Nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở bên tai, Diệp Trường Sinh kinh ngạc, đến lúc này, hắn mới hiểu được vì sao ngày đó lại nhận được nhiệm vụ giết chết Tiêu Linh Khanh, trực tiếp được khen thưởng Cửu Nhật Phần Thiên Quyền.
Thì ra là giết một thưởng một, nhiệm vụ này chẳng những phải giết Tiêu Linh Khanh, mà còn phải giết cả Nhậm Phiêu Miểu nữa.
Hắn không trực tiếp mở ra hệ thống rút thưởng mà theo sát Diệp Tiêu Huyền, An Mộng Quân vào trong Kiếm Cung.
Trong lúc đi.
Diệp Tiêu Huyền trầm giọng nói: “Trường Sinh, ngươi biết bày trận!”
Diệp Trường Sinh nói: “Ở Học Phủ, ta đã học xong các bày trận, hiện tại ta đã là Trận Pháp Sư rồi.”
Diệp Tiêu Huyền không thấy bất ngờ lắm: “Tiểu tử ngươi đó, không tu luyện kiếm đạo đàng hoàng, lại đi luyện thuốc với bày trận, không được để bỏ phí kiếm đạo đâu đấy.”
Diệp Trường Sinh cười nói: “Lão tổ yên tâm, con đường kiếm đạo nào, ta sẽ tiếp tục đi, tuyệt đối không bỏ hoang, những cái khác chỉ là nghề phụ của ta thôi.”
Diệp Tiêu Huyền gật đầu, lại nói: “Trường Sinh, vừa rồi tòa Thần Cung xuất hiện trên chín tầng mây kia, là của ngươi hả?”
“Một bảo vật cực kỳ bình thường thôi!” Diệp Trường Sinh bình thản nói: “Lão tổ, mẫu thân, Trường Sinh đi bày trận trước.”
“Đi đi!” Diệp Tiêu Huyền trầm giọng nói xong, lại nói: “Trường Sinh, tòa Thần Cung kia quá mạnh, sau này đừng tùy tiện lấy ra, người mang ngọc sẽ có tội.”
Diệp Trường Sinh nói: “Ta hiểu rồi!”
Minh tú vu lâm, phong tất tồi chi, đôi xuất vu ngạn, lưu tất thoan chi.
Diệp Tiêu Huyền lo lắng Diệp Trường Sinh quá nổi bật sẽ bị rất nhiều người để mắt đến, người xưa có nói, không sợ kẻ trộm tới trộm đồ, chỉ sợ kẻ trộm để mắt đến mình.
Nói không chừng lại bị kẻ nào để mắt sau lưng rồi.
Nhìn bóng lưng Diệp Trường Sinh rời đi, Diệp Tiêu Huyền thu lại khí tức: “Đứa nhỏ này lớn quá nhanh, nóng lòng đến Chiến Trường Thiên Vực như vậy, chắc đã biết chuyện của Chiến Thiên rồi.”
An Mộng Quân vội vàng nói: “Lão tổ, nếu là như vậy, Trường Sinh có thể bị nguy hiểm không?”
Diệp Tiêu Huyền nói: “Hắn là hài tử của Chiến Thiên, có một số việc nhất định không thể trốn tránh, hơn nữa hắn quá ưu tú, Chiến Trường Thiên Vực lần này, hắn không thể chỉ lo thân mình.”
Nói đến đây, ông cúi đầu, tiếp tục nói: “Xem ra Kiếm Cung nhất định phải mau chóng lớn mạnh, nếu không sau này sẽ trở thành rắc rối của Trường Sinh, lần này nếu không phải Trường Sinh đúng lúc đuổi tới, hậu quả thật không dám tưởng tượng.”
Đúng lúc này.
Từng luồng khí tức xuất hiện bên ngoài Kiếm Cung, hai người Diệp Tiêu Huyền xoay người nhìn lại, phát hiện Diệp Thương Vân dẫn theo mấy vị Diệp gia cung phụng xuất hiện bên ngoài Kiếm Cung.
Diệp Thương Vân nhảy xuống từ trên phi kiếm, khom người hành lễ: “Bái kiến lão tổ.”