Chương 37: Không có, hỏi lại đánh chết
Vừa nói, lòng bàn tay hướng lên trên, Hỗn Độn Thần Kiếm xuất hiện, trên thân kiếm đen nhánh toát ra một cỗ ớn lạnh làm người ta chấn động cả hồn phách.
“Cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại.”
Sau khi ngăn chặn được Thiên kiếp lúc nãy, Hỗn Độn Thần Kiếm đã chìm trong giấc ngủ say, chính lúc hắn bắt đầu nuốt chửng viên Đế Linh Đan kia thì Thần Kiếm mới từ từ tỉnh lại.
Diệp Trường Sinh thu hồi thần kiếm, bóng dáng bỗng nhiên cao lên, trên mặt lộ vẻ hưng phấn: “Cuối cùng cũng đột phá đến Hoàng Giả, có thể đi ra khỏi Kiếm cung đến Hỏa Vân Sơn rồi.”
Một giây sau.
Bóng dáng hắn đã biến mất ở tại chỗ.
Lúc xuất hiện lại là ở bên ngoài Kiếm mộ.
“Lão tổ, Trường Sinh cầu kiến!”
Cửa mộ mở ra, Diệp Tiêu Huyền bước ra khỏi Kiếm mộ: “Tiểu tư ngươi thật sự đã đột phá đến Hoàng Giả.”
“Miễn cưỡng cũng là Hoàng Giả tầng một.” Diệp Trường Sinh thấp gióng nói, ngừng tạm lại một lúc, rồi tiếp tục nói: “Trong kHỏang thời gian này, lão tổ cũng không tệ, tu vi tiến bộ lên không ít. Hơn nữa dáng vẻ cũng trở nên đẹp trai hơn.”
“Thật sự thì gần son thì đỏ, gần mực thì đen. Ở cùng với cháu thời gian dài, giá trị nhan sắc của lão tổ đã thay đổi rồi.”
Diệp Tiêu Huyền tức giận nói: “Ý của ngươi là trước đây lão phu rất xấu sao?”
Diệp Trường Sinh nói: “Thoạt nhìn cũng không phải xấu, nhưng khi nhìn kỹ thì sẽ không bằng chợt nhìn nữa.”
Diệp Tiêu Huyền: “...”
Diệp Trường Sinh lại nói: “Lão tổ, Trường Sinh đã đến tu vi Hoàng Giả Cảnh rồi, hiện tại có thể rời khỏi đây, để đi đến Hỏa Vân Sơn được không?”
Diệp Tiêu Huyền nói: “Cút đi!”
Diệp Trường Sinh sửng sốt, không nghĩ đến Diệp Tiêu Huyền lại trực tiếp như vậy: “Vậy, lão tổ... Cháu đã ăn hết Đế Linh Đan, người lại cho thêm một ít đi!”
Diệp Tiêu Huyền lại nói: “Không có, hỏi lại nữa ta đánh chết đấy!”
Diệp Trường Sinh biết bởi vì vấn đề giá trị nhan sắc mà lão tổ bị tổn thương lòng tự trọng: “Lão tổ, ta đi đây, người cũng không nên quá nhớ ta đó!”
Nhìn thấy bóng lưng của Diệp Trường Sinh biến mất, Diệp Tiêu Huyền búng ngón ra, một đạo tinh mang liền bay về phía của Diệp Trường Sinh.
Diệp Trường Sinh bay tới cầm lấy tinh mang, cười nói: “Vẫn là lão tổ tốt với ta nhất!”
Một giây sau, bóng dáng của hắn gần như ngã khỏi phi kiếm: “Ui trời, chỉ một viên đan dược!”
Một viên đan dược không phải đựng bằng linh giới đâu!
Lúc này.
Diệp Thương Vân xuất hiện ở trước Kiếm mộ: “Lão tổ, người có muốn phái người âm thầm bảo vệ Trường Sinh không. Một mình hắn đi vào Hỏa Vân Sơn, từ đầu đến cuối lại khiến người ta thấy không yên lòng.”
Diệp Tiêu Huyền nói: “Ngươi cho rằng hắn là ngươi sao? Tiểu tử này rất tinh quái, không ai có thể lợi dụng gì được ở trên người hắn cả đâu.”
“Hơn nữa, con đường Trường Sinh sau này đều phải một mình hắn đảm đương, có người âm thầm bảo vệ hắn thì còn tính là luyện tập gì nữa? Chỉ có trải qua sinh tử thực sự, hắn mới có thể hoàn toàn trưởng thành được.”
Diệp Thương Vân gật đầu: “Lão tổ tu dưỡng đi, Thương Vân xin lui xuống.”
Diệp Tiêu Huyền nói: “Vân Nhi, ngươi cũng là tộc trưởng của Diệp gia, là chủ nhân của Kiếm Châu. Sau này có thể chú ý hình tượng của mình hơn không, lôi thôi lếch thếch như vậy sẽ kéo giá trị nhan sắc của Diệp gia xuống mất.”
Vẻ mặt Diệp Thương Vân bối rối: “Cái quái gì vậy, sao lão tổ lại nói gì thế?”
Trên bầu trời bao la, một đạo ngân quang bỗng xẹt qua, chính là Diệp Trường Sinh đang ngự kiếm bay đến.
Lần đầu tiên rời khỏi Kiếm Cung, trong lòng hắn có một cỗ kích động không kiềm chế được, cuối cùng cũng có thể chiêm ngưỡng thế giới huyền huyễn rộng lớn đầy màu sắc này.
Ngự kiếm bay qua đỉnh núi khổng lồ dài vạn dặm, xuyên qua khu rừng rậm cao chót vót và hồ nước dài vô tận.
Loại cảm giác này cực kỳ sảng khoái.
Nhưng Diệp Trường Sinh nhận ra một vấn đề, rốt cuộc Hỏa Vân Sơn ở nơi nào?
Vui quá hóa buồn.
Cuộc sống vui vẻ đắc ý, có chút đắc ý quên hết rồi, không biết đường vậy thì đi thế nào?
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể thả chậm tốc độ, bắt đầu nhớ lại bản đồ thế giới cổ đại mà hắn đã thấy trong đầu.
Hỏa Vân Thành?
Muốn vào Hỏa Vân Sơn, trước hết cần phải đến được Hỏa Vân Thành ở Hoang Cổ Thần Quốc.
Diệp Trường Sinh thay đổi hướng kiếm, phóng như bay về hướng Hoang Cổ Thần Quốc.
Ngự kiếm phi hành khắp thế gian, trượng kiếm thiên nhai chém ân thù.
Trời đất bao la, áo tuyết bay phấp phới, núi cao đường xa, tiêu dao tự tại...
Nửa tháng sau.
Cuối cùng Diệp Trường Sinh cũng đến Hỏa Vân Thành.
Hắn thu hồi phi kiếm, bước vào bên trong thành.
Trong lúc đó, một đám tu sĩ xuất hiện, Diệp Trường Sinh nhìn xung quanh, tò mò quan sát.
Dù bây giờ hắn đã là Kiếm Đế, thậm chí còn có trí nhớ của hai kiếp nhưng hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ, vẫn vô cùng xa lạ thế giới trước mắt này.