Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 63: Vạn kiếm Phần Thiên, Huyết Đồ ngàn dặm

Chương 63: Vạn kiếm Phần Thiên, Huyết Đồ ngàn dặm


Khi âm thanh truyền ra, người đã bò đến trước Kiếm Cung và trực tiếp ngất đi, dường như đã bị Huyết Tửu quán đánh bị thương không nhẹ.
Diệp Thuơng Vân nhận được tin tức của đệ tử, nhanh chóng bước ra khỏi Kiếm Cung, quần áo nhẹ nhàng bay múa, ánh mắt xa xa nhìn về phía hư không bên ngoài Kiếm Cung.
Từng chiếc phi hành khí màu đen khác toát lên khí tức của sự tang thương cổ xưa, cờ đao máu trên đó đang săn đuổi, ngưng tụ sát khí đáng sợ.
Giờ khắc này.
Ngân Vô Cực kiêu ngạo đứng ở trên boong tàu, giọng nói vang vọng trong không trung, không kìm được tức giận: “Diệp Thương Vân, mau giao thiếu chủ Diệp gia ra đây, nếu không ta sẽ rửa Kiếm Cung các người bằng máu.”
Diệp Thương Vân nghe thấy vậy, muốn nói: “Nào đến đi, cắt hai cân thịt cho Ngân chủ quán, để hắn ta chém gió cho ngon.”
“Rửa Kiếm Cung bằng máu sao, ngươi ăn gì lớn lên mà khẩu khí lại lớn như vậy?”
Sau một lúc dừng lại, bóng dáng của ông ta biến mất trước Kiếm Cung rồi lại xuất hiện trước phi hành khí của Huyết Tửu quán. Cả người đứng trên không trung, gió thổi bất động.
“Ngân quán chủ, đến Kiếm Châu đã nhất định phải tuân theo quy định của Diệp gia. Đây là ngươi phá quy định, hiểu không?”
Giọng nói vừa rơi xuống, một tia sáng bạc xẹt qua, cờ trên phi hành khí ngay lập tức bị cắt đứt rơi về phía thuyền.
Diệp Thương Vân lại nói: “Lập tức mang người của ngươi rời khỏi Kiếm Châu. Nếu không, một kiếm tiếp theo sẽ ở trên người ngươi.”
Ngân Vô Cực giận dữ cười lớn: “Diệp Thương Vân, Diệp gia các ngươi vẫn tùy tiện như vậy. Thời thế thay đổi rồi, ngươi thật sự cho rằng Huyết Tửu quán sợ Diệp gia ngươi hay sao?”
“Diệp thiếu chủ giết ái nữ của ta thì ta nhất định phải khiến hắn nợ máu trả bằng máu. Nếu như hôm nay ngươi không giao người giao ra đây thì sau này sẽ không còn Kiếm Cung nữa.”
Vù.
Vù.
Vù.
Ba bóng người ở trên boong tàu xuất hiện trên không trung, nhìn chăm chăm xuống Diệp Thương Vân, áp lực tỏa ra từ cơ thể họ giống như một ngọn núi lớn, đè lên người Diệp Thương Vân.
Diệp Thương Vân nói: “Ngân quán chủ, chỉ có như này thôi sao? Không còn Kiếm Cung, ngươi đừng nói chuyện nữa được không? Vừa nói chuyện thì đã bại lộ trí thông minh của mình ra rồi.”
Ngân Vô Cực tức giận nói: “Ba vị trưởng lão, mau động thủ đi!”
Ba bóng đen biến thành dư ảnh, tấn công thẳng về phía của Diệp Thương Vân.
Đúng lúc này, đã xảy ra một cảnh tượng kinh người.
Tiếng xé gió đột nhiên vang lên, ba người ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, bóng dáng sinh đẹp liền dừng lại.
Xì xì.
Xì xì.
Tiếng kiếm nộ rít lên, âm thanh rung chuyển trong không khí.
Vạn Đạo Phi Kiếm rơi xuống từ phía sau của Kiếm Cung giống như châu chấu bay qua.
Ở phi kiếm cuối cùng, một bóng trắng bá đạo đứng lại, khí tức xuất trần như tiên, uy lực lan tràn càn quét.
“Mau rút lui!”
Ngân Vô Cực trầm giọng nói.
Hắn ta không ngờ rằng Diệp Tiêu Huyền lại xuất hiện, một tôn Kiếm Đế cũng không phải thứ bọn họ có thể trêu chọc được.
Hơn nữa, chẳng phải lão tổ của Diệp gia bế quan sao?
Thật tình thì mọi người đều không biết, Diệp Tiêu Huyền đã sớm không bế quan, cuộc sống thường ngày ông ta chỉ xem Diệp Trường Sinh tu luyện, thỉnh thoảng gọi một ít rượu, ăn chút thịt nướng hay gì đó.
Nếu như thực sự chán quá, ông ta sẽ huấn luyện cho đệ tử của chư phong.
Nếu muốn hỏi tại sao tu vi của ông ta lại tăng lên, rõ ràng là kiếm tâm thông minh tự động tu luyện. Để lĩnh ngộ được ý nghĩa khó lường của kiếm đạo, quả thực đều tích lũy ở trong ngày thường.
Cho nên Diệp Tiêu Huyền không cần bế quan, nếu thật sự muốn đột phá thì sẽ trò chuyện với Diệp Trường Sinh một chút, hắn có khả năng xuất ngôn tùy pháp dẫn tới thiên địa dị tượng.
Dù sao cũng chỉ là một câu nói, bế quan thì vĩnh viễn không bao giờ có thể bế quan, cả đời đều khó có khả năng.
Bóng dáng của Diệp Tiêu Huyền xuất hiện ở trên đỉnh Kiếm Cung, vạn kiếm quanh quẩn ở bên người ông ta, xuất hiện một vòng xoáy kiếm khí quái dị giống như một toà kết giới.
“Vạn Kiếm Phần Thiên, huyết đồ ngàn dặm!” Diệp Thương Vân nhìn thấy vòng xoáy kiếm khí ở trên không, sau đó nói: “Không ở trong phóng đãng biến thành xấu xa mà ở trong im lặng trở thành biến thái. Lão tổ, phát uy.”
Diệp Tiêu Huyền nhìn phi hành khí rút lui kia: “Cút ra khỏi Kiếm Châu, tha cho ngươi khỏi chết, trong vòng năm năm, dám bước vào Kiếm Châu, diệt Ngân gia của ngươi.”
Đại Đế giận dữ, thây nằm trăm vạn.
“Diệp lão quỷ, khẩu khí của ngươi thật lớn, mới đột phá Đế Giả bao lâu mà ngươi đã bành trướng đến thế này?” Một giọng nói lạnh lẽo khàn khàn rơi xuống từ Cửu Thiên.
Trong hư không xuất hiện một bóng đen, uy lực đáng sợ bộc phát ra, giao phong với uy áp của Diệp Tiêu Huyền ở trên không trung.
Cây kim so với cọng râu.
Diệp Tiêu Huyền hơi híp mắt dò xét bóng đen trước mặt: “Ngân Cổ Thông, ngươi còn chưa chết sao!”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất