Chương 62: Vãng Sinh Thuật, vào Kiếm Cung
Con mẹ nó đây có phải là người nữa không?
Tiêu Hạo là người đầu tiên lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong ngự thư phòng: “Phụ hoàng, mẫu phi, Ngân thúc thúc, Diệp thiếu chủ không phải Thánh giả cảnh. Ta đã từng giao thủ với hắn, còn nguyên nhân vì sao hắn đột nhiên trở thành thánh như vậy là bởi vì hắn đã sử dụng một bí thuật để cưỡng ép nâng cao cảnh giới.”
“Bí thuật, cưỡng ép nâng cao cảnh giới, lúc nào mà Diệp gia lại có bí thuật kinh khủng như vậy?” Tiêu An Bình cảm thấy càng thêm kinh hãi, không ngờ Diệp gia lại có lai lịch cường đại như vậy.
“Xem ra cường giả trong Huyết Tửu quán cũng bị Thiếu chủ của Diệp gia chém chết.” Ngân Vô Cực nói xong, ánh mắt rơi vào trên người của Cổ Hàn Nguyệt: “Làm phiền nương nương, lại thi triển Vãng Sinh Thuật một lần nữa.”
Nói đến đây, hắn ta quay đầu nhìn về phía lão giả ở phía sau, người sau bước lên người trước, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái hộp gấm: “Đây là một viên Trú Nhan Đan, xin nương nương vui lòng nhận lấy.”
Ánh mắt của Cổ Hàn Nguyệt chợt lóe lên linh quang, nàng ta nhìn về phía Tiêu An Bình: “Bệ hạ...”
Tiêu An Bình nói: “Ái phi, Ngân quán chủ đã mất đi người ái nữ của mình, cho nên nàng thi triển Vãng Sinh Thuật một lần nữa đi.”
Cổ Hàn Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, lại thi triển Vãng Sinh Thuật một lần nữa. Ngân Vô Cực ở một bên nín thở ngưng thần, tận mắt thấy Ngân Vũ Hân bị giết chết ở dưới trường kiếm của Diệp Trường Sinh.
Ngân Vô Cực nắm chặt hai tay, rung động lên tiếng nói: “Đa tạ đại đế và nương nương, Huyết Tửu Quán đã nhớ kỹ ân tình này. Sau này nếu có cần gì, ngài cứ việc nói.”
Tiêu An Bình nhìn bóng dáng của Ngân Vô Cực hung hăng lướt qua: “Ngân quán chủ, ngươi đi đâu vậy?”
Ngân Cực Thiên tức giận không thôi: “Vào Kiếm cung, giết người.”
Cổ Hàn Nguyệt đi đến bên cạnh Tiêu An Bình: “Bệ hạ, Thiếu chủ của Diệp gia ở Kiếm Châu bá đạo như vậy, tại sao bệ hạ không liên thủ với Huyết Tửu quán đến tiêu diệt Diệp gia.”
Tiêu An Bình nói: “Chuyện này không vội, để Huyết Tửu quán đi trước đã, đúng lúc xem thực lực của Diệp gia bây giờ mạnh như thế nào.”
Nói đến đây, hắn ta dừng lại một chút, khóe miệng nở một nụ cười quỷ quyệt, “Nếu cả hai bọn họ lưỡng bại câu thương, thì chẳng phải chúng ta ngồi ngư ông đắc lợi sẽ tốt hơn biết bao nhiêu?”
Cổ Hàn Nguyệt nói: “Vẫn là bệ hạ mưu tính sâu xa, thần thiếp không quấy rầy nữa, sẽ dẫn Hạo Nhi đi xuống.”
“Chờ đã!” Tiêu An Bình trầm giọng nói, cong ngón tay lên búng một cái, một tia sáng biến mất trong đầu của Tiêu Hạo: “Hạo Nhi, võ kỹ này chính là kinh thiên động địa của Thần quốc. Ngươi nhớ tu luyện thật chăm chỉ, trẫm rất coi trọng ngươi.”
Tiêu Hạo nói: “Phụ hoàng, nếu như Hạo nhi đột phá thành Thánh cảnh sớm hơn Thái tử ca ca thì phụ hoàng có thể ban cho hài nhi Nhân Hoàng Ấn được không?”
Tiêu An Bình cười nói: “Đương nhiên được rồi, nếu như ngươi đột phá lên Thánh sớm hơn Thái tử, trẫm sẽ ban thưởng Nhân Hoàng Ấn cho ngươi.”
Sắc mặt Tiêu Hạo đầy vẻ hưng phấn, đi theo sát Cổ Hàn Nguyệt.
Ở trong ngự thư phòng.
Tiêu An Bình không ở lại quá lâu, bước ra khỏi cung điện, xông thẳng về phía Vạn Nhận Phong.
...
Nửa tháng sau.
Ở trên bầu trời của Kiếm Châu.
Một loạt máy phi hành xuất hiện, cờ bay phấp phới, tiếng động vang trời. Ở phía trên đó còn vẽ một thanh trường đao màu đỏ như máu.
Cờ che trời, vết đao đẫm máu.
Ở phía trước của máy phi hành chính là Ngân Vô Cực đang đứng kiêu ngạo, trên mặt lộ ra vẻ tức giận nồng đậm, trong ánh mắt bắn ra tia sát khí.
Lần này, hắn ta tập hợp cường giả của Huyết Tửu quán đến Diệp gia ở Kiếm Châu, chỉ để giết hết Kiếm cung và lấy đầu của Diệp Trường Sinh.
Chỉ có như thế mới có thể trút được mối hận trong lòng.
Ở Kiếm Cung.
Dưới sườn núi ở phía sau Kiếm mộ, cổ kiếm treo ngược trên không, thác nước đổ xuống, ở trên tảng đá bên cạnh, Diệp Trường Sinh ngồi thẳng tắp, đắm chìm trong thiền định.
Nước hồ thanh tịnh như gương đồng cổ kính, từng đàn cá bơi lội tung tăng trong hồ ngẩng cao đầu lên nhìn, thác nước như tơ lụa màu bạc.
Không thể không nhắc nhở mọi người rằng phi lưu ở độ cao ba ngàn xích, nnhư hư hư thực thực Dải Ngân hà rơi xuống cửu thiên vậy.
Diệp Tiêu Huyền nằm ở trên tảng đá kỳ lạ, vừa đưa tay rót rượu từ hồ lô rượu vào trong miệng, vừa nhìn Diệp Trường Sinh đang tu luyện, khóe miệng nhếch lên một nụ cười vui mừng.
Đột nhiên.
Sắc mặt ông ta biến đổi, bóng người đột nhiên nhảy lên, ống tay áo phất lên, một đạo kiếm quang bao phủ lấy thác nước, ngay sau đó ông ta biến mất ở trên tảng đá kỳ lạ kia.
Diệp Trường Sinh yếu ớt mở ra hai mắt, nhìn về phía Diệp Tiêu Huyền rời đi: “Phiền phức lại đến rồi.”
...
Ở trước Kiếm Cung.
Một kiếm tu Diệp gia, ngự kiếm ngã xuống, bóng dáng đầy vết máu, lảo đảo chạy thẳng về phía Kiếm Cung.
“Tộc... tộc trưởng, người của Huyết Tửu quán, đánh tới!”