Chương 68: Hỗn Độn linh quả
Thật là...
Trong năm năm qua, thông qua đột phá tu vi mà Diệp Trường Sinh thu được rất nhiều thứ tốt từ hệ thống.
Trong số đó phải kể đến Hỗn Độn Thụ.
Hỗn Độn Linh Quả chính là trái cây của Hỗn Độn Thụ, chính là chí tôn thần quả độc nhất vô nhị của thiên địa. Ăn vào một quả có thể thực sự sẽ trường sinh bất tử.
Giống như Diệp Trường Sinh đã nói, Hỗn Độn Linh Quả tăng lên rất nhiều về cảnh giới, huyết mạch và thể chất.
Đương nhiên, dựa vào thực lực hiện tại của An Mộng Quân, cho dù có ăn Hỗn Độn Linh Quả cũng chỉ có thể hấp thụ một phần một trăm ngàn năng lượng của Linh Quả mà thôi.
Sẽ không vì một Linh quả mà lập tức bất sẽ khả chiến bại trong thiên hạ, tác dụng kinh thiên động địa, kinh khủng như vậy, ngay cả tiểu thuyết cũng không dám viết như thế.
Thời gian trôi qua, năng lượng được nuôi dưỡng trong Hỗn Độn Linh Quả sẽ từ từ được giải phóng.
Thấy thái độ của Diệp Trường Sinh cứng rắn, An Mộng Quân chậm rãi giơ tay cầm lấy Hỗn Độn Linh Quả: “Vậy mẫu thân sẽ nhận lấy.”
Diệp Trường Sinh nói: “Mẫu thân cứ trực tiếp ăn vào đi, như thế hài nhi mới yên tâm được.”
An Mộng Quân lắc đầu cười nói: “Không vội, ngươi đến đây với mẫu thân, mẫu thân cũng có thứ muốn cho ngươi.”
Nghe vậy.
Diệp Trường Sinh nhướng mày, vội đi theo phía sau An Mộng Quân, đi sâu về phía trong Kiếm Lâu.
An Mộng Quân đột nhiên ngừng lại: “Trường Sinh, ngươi ở chỗ này chờ mẫu thân một lát.”
Diệp Trường Sinh nhẹ gật đầu, đưa mắt nhìn An Mộng Quân rời đi, sau đó nhìn quanh mới phát hiện sau bao nhiêu năm Kiếm Lâu vẫn không thay đổi chút nào.
Vẫn dáng vẻ như lúc trước.
Diệp Trường Sinh không khỏi có chút hâm mộ với tình yêu của cha mẹ hắn. Cả đời không yêu ai, một khi đã yêu thì yêu cả đời.
Lúc này.
An Mộng Quân đến từ dưới lầu các, trong lòng bàn tay cầm rất nhiều hộp gỗ, giơ tay đưa cho Diệp Trường Sinh: “Hài nhi, đây là phụ thân của ngươi để lại cho ngươi.”
Diệp Trường Sinh sửng sốt một chút, cánh tay giơ lên khẽ run lên: “Mẫu thân, rốt cuộc thì phụ thân ta chết như thế nào, người có thể nói cho hài nhi nghe được không?"
Vẻ mặt An Mộng Quân buồn bã hẳn, khẽ thở dài một hơi: “Hiện tại ta không thể nói cho ngươi biết chuyện liên quan đến phụ thân của ngươi, ngươi chỉ cần nhớ kỹ rằng phụ thân của ngươi rất yêu ngươi.”
“Cái hộp gỗ này là do phụ thân ngươi để lại khi mẫu thân còn chưa mang thai ngươi. Ông ấy vốn định đợi đến khi ngươi mười tuổi, sẽ đích thân đưa cho ngươi.”
Diệp Trường Sinh vốn chỉ là tò mò Diệp Chiến Thiên chết thế nào, nhưng khi nhìn thấy thái độ và dáng vẻ của An Mộng Quân thì hắn biết toàn bộ phía sau chuyện này có cố sự gì đó.
Không muốn để cho hắn biết là muốn bảo vệ hắn.
Nhưng hắn là con của Diệp Chiến Thiên, có một số việc định sẵn sẽ không tránh khỏi liên quan đến hắn.
Nhưng mà.
An Mộng Quân không nói gì, Diệp Trường Sinnh cũng không tiếp tục hỏi nữa, mà cầm lấy hộp gỗ chậm rãi mở ra.
Diệp Trường Sinh phát hiện có một cuốn sách cổ đặt ở trong hộp gỗ, hắn đưa tay cầm lên, “Hồng Mông kiếm quyết —— Diệt Thiên.”
Hắn tự lẩm bẩm trong miêngc mình, phát hiện dưới cuốn sách cổ còn có thứ gì đó, sao nhìn quen vậy?
Diệp Trường Sinh đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: “Mẫu thân, phụ thân từng nói lân phiến này là cái gì?”
An Mộng Quân suy nghĩ một lúc: “Nhớ rõ phụ thân ngươi đã từng nói qua vảy rồng, mà thôi để mẫu thân suy nghĩ lại xem.”
Long Lân sao?
Diệp Trường Sinh cảm thấy hãi nhiên vô cùng, lại có thêm một mảnh nữa, hắn đã có hai mảnh. Lúc trước khi có được Thất Thải Hỏa Linh thì hắn cũng đã có một mảnh thế này, giống như lân phiến vậy.
Chẳng lẽ đây chính là Long Lân sao?
An Mộng Quân đột nhiên mở miệng nói: “Trường Sinh, mẫu thân nhớ rồi, vật này tên là vảy vảy Chúc Long.”
Nói đến đây, trên hai má nàng lộ lên vẻ vui mừng, vội vàng nói: “Trường Sinh, ngươi mua chóng tích huyết nhận chủ đi.”
Diệp Trường Sinh chậm rãi đưa tay lên, bất lực nói: “Mẫu thân, trước đây hài nhi cũng nhận được một mảnh vảy Chúc Long thế này, thử tích huyết nhận chủ rồi, nhưng cũng không thành công.”
An Mộng Quân nhìn trong tay Diệp Trường Sinh cũng xuất hiện vảy Chúc Long giống hệt như đúc: “Mau thử lại thử một lần, phụ thân ngươi đã từng nói vật này hống hách, người bình thường hoàn toàn không thể khống chế nó. Con ta kỳ tài ngút trời nhất định sẽ có thể được nó tán thành.”
“Được, vậy để ta thử lại.” Diệp Trường Sinh gật đầu, di chuyển hai mảnh vảy Chúc Long, huyết tinh từ đầu ngón tay bay ra, bay thẳng về phía lân phiến.
Một giây sau.
Đã xảy ra một màn kinh người.
Chỉ nhìn thấy hai mảnh lân phiến đồng thời bay về phía tinh huyết, giống như đang tranh đoạt vậy, nhìn thấy cảnh này khiến Diệp Trường Sinh sững sờ.
Một bên An Mộng Quân nói: “Trường Sinh, vảy Chúc Long rất tham lam tinh huyết phi thường của ngươi, có nghĩa là bọn chúng rất cần. Ngươi tiếp tục phóng ra tinh huyết, xem có thể nhận chủ thành công không.”