Chương 72: Có thể buông xuống thì mới có thể cầm lên
Diệp Yêu Nhi suy nghĩ trong chốc lát mới nói: “Thiếu chủ, ngày xưa phụ thân của Diệp Mạc Tà là huynh trưởng của phụ thân Thiếu chủ, mặc dù hai người không phải huynh đệ ruột thịt, nhưng tình nghĩa sâu đậm. Có điều về sau phụ thân Thiếu chủ ngã xuống, phụ thân của Diệp Mạc Tà cũng đi theo, sau đó, Diệp Mạc Tà vẫn cho là phụ thân Thiếu chủ hại chết phụ thân hắn ta, vì việc này mà hắn ta từng gây loạn một trận với tộc trưởng, sau cùng tiến vào Tử Vong Cốc bế quan, chuyến đi này chính là mười năm.”
Diệp Trường Sinh khẽ gật đầu, thì thào tự nói: “Thì ra là thế, mặc dù tình tiết có chút khoa trương giả tạo, nhưng trên cơ bản vẫn hợp lý, có điều Diệp Mạc Tà không thể vô duyên vô vớ đổ hết trách nhiệm chuyện phụ thân hắn ta chết lên đầu Diệp Chiến Thiên, trong chuyện này ắt hẳn còn có càn khôn.”
Lúc này, Diệp Trường Sinh đột nhiên cảm thấy, có thể biết một chút chuyện về phụ thân bọn hắn trong quá khứ từ trên người Diệp Mạc Tà.
Ngay lúc hắn chuẩn bị đi về phía Diệp Mạc Tà thì người này lại chủ động đi về phía hắn.
Thấy vậy, sắc mặt các đệ tử trên Diễn Võ Trường đều thay đổi, nhớ tới duyên nợ giữa Diệp Trường Sinh và Diệp Mạc Tà, tin chắc sẽ có một trận đại chiến.
Hai người đều là thiên tài nổi bật nhất Diệp gia, nếu bọn hắn thật sự đánh nhau, rốt cuộc ai mạnh ai yếu?
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Diệp Mạc Tà xuất hiện tại trước mặt Diệp Trường Sinh: “Ngươi chính là Thiếu chủ Diệp gia, người đứng đầu Diệp gia trong miệng lão tổ?”
Diệp Trường Sinh lạnh nhạt nói: “Cái gì mà người đứng đầu Diệp gia, ta chỉ là một đệ tử bình thường không có gì lạ của Diệp gia thôi, không hề lợi hại như lão tổ nói.”
Diệp Mạc Tà lắc đầu, cười nói: “Ngươi quá khiêm tốn, ta tự biết không phải là đối thủ của ngươi, có thể kiếm một chỗ nói chuyện không?”
“Đương nhiên là được rồi!” Diệp Trường Sinh gật đầu, đứng dậy đi sang một bên khác của Diễn Võ Trường.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, chúng đệ tử hoàn toàn sục sôi.
“Vừa rồi ta không nghe lầm chớ, Diệp Mạc Tà lại chủ động thừa nhận hắn ta không phải đối thủ của Thiếu chủ.”
“Ta đã từng nói rồi, Thiếu chủ tuyệt đối là người trẻ tuổi mạnh nhất, Diệp Mạc Tà cái gì, Ma công tử cái gì, đứng trước mặt Thiếu chủ, tất cả bọn hắn đều không đáng nhắc tới.”
Một người khác lại nói: “Đừng có tâng bốc quá, Ma công tử thật sự rất mạnh, mà Thiếu chủ nhà chúng ta dù sao vẫn còn trẻ.”
Người nọ là fan tử trung của Diệp Trường Sinh, tức giận nói: “Nếu ngươi còn dám nghi ngờ Thiếu chủ, có tin ta đánh ngươi không, một kiếm không đánh cho ngươi phọt cứt thì coi như ngươi sạch sẽ.”
“Ta…”
...
Một bên khác của Diễn Võ Trường.
Bóng dáng hai người Diệp Trường Sinh, Diệp Mạc Tà dừng lại, đều bình tĩnh nhìn về phía đám sương mù như sợi dây quấn phía trước, trên thân bọn họ đều có sự trầm ổn không thuộc về tuổi này.
Diệp Mạc Tà mở miệng trước: “Mười năm, chuyện quá khứ ta đã nghĩ thông rồi, cái chết của phụ thân và Diệp bá bá không có liên quan gì đến nhau, là chấp niệm của bản thân ta quá nặng.”
Nói đến đây, hắn ghé mắt nhìn về phía Diệp Trường Sinh, tiếp tục nói: “Về chuyện này, ta nợ tộc trưởng một lời xin lỗi, cũng thấy thẹn với Diệp bá bá.”
Diệp Trường Sinh nói: “Có thể buông xuống thì mới có thể cầm lên, thả mình tự do, là người tự tại, xem ra ngươi lĩnh ngộ được rồi.”
Diệp Mạc Tà nói: “Mười năm trước, ta đã biết ngươi, là lúc ngươi sinh ra, dị tượng Thiên kiếp đều xuất hiện, bao nhiêu năm qua lão tổ vẫn bảo ta học tập ngươi, cho tới tận bây giờ ta vẫn cảm thấy lão tổ rất bất công, nhưng khi ta biết được ngươi nhường cơ hội thử thách Kiếm Trì lại cho đệ tử chư phong, ta đã biết ngươi mạnh hơn ta, bởi vì ta không làm được.”
“Nếu hiện tại ngươi có cơ hội như vậy, ta tin ngươi cũng có thể làm được.” Diệp Trường Sinh trầm giọng nói: “Nói cho ta nghe thử về chuyện quá khứ của phụ thân ngươi đi.”
Vẻ mặt Diệp Mạc Tà ảm đạm: “Ta không rõ lắm, cả Diệp gia từ lão tổ, tộc trưởng đến mẫu thân ngươi đều biết từ đầu đến cuối chuyện này, đáng tiếc bọn họ sẽ không nói cho chúng ta biết.”
Diệp Trường Sinh gật đầu: “Vậy thì không vội, sớm hay muộn cũng có một ngày bọn họ sẽ bằng lòng nói, hiện tại không nói có lẽ là vì thời cơ chưa chín muồi, cũng có thể là vì chúng ta quá yếu.”
Diệp Mạc Tà nói: “Trường Sinh, chúng ta có thể giống bậc cha chú không? Ta bằng lòng ở lại bên cạnh ngươi, cùng ăn cùng ngủ, cùng sống cùng chết.”
Diệp Trường Sinh cười nói: “Ngươi lớn tuổi hơn ta, sau này sẽ là huynh trưởng của ta, được chứ?”
Diệp Mạc Tà vội vàng nói: “Tuyệt đối không thể, ngươi là Thiếu chủ, ta há có thể làm huynh trưởng của ngươi, như vậy là không tôn ti, sẽ phải chịu xử phạt theo quy tắc của gia tộc.”
Nói đến đây, ánh mắt hắn ta trở nên kiên định, giọng nói có lực: “Đời người như ván cờ, ta nguyện làm con tốt, đi theo bên cạnh ngươi, mặc dù hành động có hơi chậm, nhưng không ai có thể cản bước tiến của ta sau này!”