Chương 73: Uy chấn thiên hạ, cười xem phong vân, không được à
Diệp Trường Sinh lắc đầu, trầm giọng nói: “Chúng ta làm huynh đệ, uy chấn thiên hạ, cười xem phong vân, được không?”
Diệp Mạc Tà nói: “Được, hứa một đời này, muôn đời không thay đổi.”
Ngoài Kiếm Châu.
Trên bầu trời xanh vô tận.
Một con thuyền ma mang phong cách cổ xưa đầy tang thương xuất hiện, mang theo sương mù tối tăm vô tận, thuyền ma xoẹt qua không trung, giống như một con Hắc Long bay lượn trên chín tầng mây.
Trên boong tàu.
Ma công tử Ninh Vô Bại ngạo nghễ đứng đó, tóc đen như thác nước, phấp phới trong gió, gò má cao ngạo đẹp đẽ, một đôi mắt câu hồn đoạt phách, lộ ra sự bá đạo không ai bì nổi.
Nhất nam tử áo đen xuất hiện sau lưng Ninh Vô Bại, khom người cúi chào: “Công tử, Ma chủ truyền lệnh, đến Kiếm Châu, diệt Diệp gia.”
Ninh Vô Bại nói: “Diệp gia? Chúng ta cách Kiếm Châu không xa, truyền lệnh xuống, nhanh chóng đến Diệp gia, tranh thủ tiêu diệt hết Thần Tử của Diệp gia trước khi Ma chủ đến.”
Nói đến đây, hắn cúi đầu, tiếp tục nói: “Vô địch quá cô đơn, hi vọng Thần Tử của Diệp gia không khiến ta thất vọng.”
Nam tử áo đen vội vàng nói: “Công tử, Ma chủ truyền lệnh, thực lực của Diệp gia thâm sâu, không thể lỗ mãng, tất cả phải chờ Ma chủ đích thân đến.”
“Mặt khác, lần này tấn công Diệp gia, chúng ta còn hành động cùng với Hoang Cổ Thần Quốc và Huyết Tửu Quán.”
Trên mặt Ninh Vô Bại xuất hiện vẻ hưng phấn, trầm giọng nói: “Xem ra Diệp gia ắt hẳn không khiến ta thất vọng, Ma chủ quá dè dặt cẩn thận rồi.”
“Truyền lệnh xuống, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới Diệp gia!”
…
Kiếm Cung.
Trên Diễn Võ Trường.
Diệp Trường Sinh, Diệp Mạc Tà kết bạn cùng đến, ánh mắt chúng đệ tử đồng loạt nhìn về phía bọn họ, trên mặt toát ra vẻ khó hiểu.
Hai người chẳng những không đánh nhau, ngược lại trông có vẻ như quan hệ còn khá tốt.
Diệp Trường Sinh đi tới giữa sân, ghé mắt nhìn về phía Diệp Mạc Tà: “Từ hôm nay trở đi, Diệp Mạc Tà chính là huynh trưởng của ta, mọi người hiểu rồi chứ?”
Mọi người thi nhau gật đầu, vội vàng mở lời: “Đã hiểu, đã hiểu rồi ạ.”
Diệp Trường Sinh lại nói: “Lão tổ bảo ta chọn đệ tử để chỉ điểm cho bọn hắn tu hành, trải qua nhiều ngày quan sát, tư chất của mọi người ở đây đề không tệ, cho nên ta quyết định bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ chỉ điểm cho mọi người tu luyện.”
“Đương nhiên, con đường kiếm đạo này, tất phải dựa vào bản thân mình tự giác ngộ, ta chỉ điểm cho các ngươi tu luyện, nhưng các ngươi có thể bước trên con đường kiếm đạo này bao xa, tất cả đều dựa vào chính các ngươi.”
Nghe thế.
Trong Diễn Võ Trường, chúng đệ tử vừa kinh ngạc vừa kích động đến sắp khóc.
Vốn tưởng rằng Diệp Trường Sinh sẽ chọn đám người Diệp Yêu Nhi, Diệp Thần, Diệp Diệt Đạo, dù sao bọn hắn cũng đã có lĩnh ngộ thượng thừa trên con đường kiếm đạo, chỉ điểm cho bọn họ sẽ có thể phát triển nhanh hơn.
Dù sao cũng không ngờ tới Diệp Trường Sinh sẽ đối xử bình đẳng, hạnh phúc tới quá đột ngột.
Ánh mắt Diệp Trường Sinh khẽ lóe, rơi vào trên người đám Diệp Thần: “Diệp Yêu Nhi, Diệp Thần, Diệp Phá Quân, Diệp Diệt Đạo, bốn người các ngươi đã có kiếm đạo của riêng mình, chỉ cần lĩnh ngộ kiếm đạo của mình là được, nếu gặp phải bình cảnh hay khó khăn gì đều có thể đến thỉnh giáo ta và huynh trưởng Mạc Tà bất cứ lúc nào.”
Bốn người khom người hành lễ, cùng nói: “Cẩn tuân mệnh lệnh của Thiếu chủ.”
Một giây sau.
Bóng dáng Diệp Trường Sinh xuất hiện tại Diễn Võ Trường thượng, ngồi trên chiếu, cổ tay áp nhẹ, ý bảo chúng đệ tử ngồi xuống.
“Ngộ đạo được chia làm bốn tầng cảnh giới, Sơ vi văn đạo, Thứ vi tri đạo, Tái vi kiến đạo, Chung vi đắc đạo, còn về kiếm đạo thì thiên hạ chỉ có ba kiếm.
Thánh Kiếm có tên là Kiếm Thiên Đạo, Dĩ đạo vi bối, Dĩ đức vi phong, Dĩ âm dương vi khí, Dĩ ngũ hành vi bính, trên có thể phá trời, dưới có thể diệt đất.
Thần Kiếm thì lại có tên là Kiếm Thần Đạo, Dĩ kiếm ý vi bối, Dĩ thần niệm vi phong, trên có thể diệt Thiên Đạo, dưới có thể giết Cửu U, giữa có thể diệt vạn địch.
Phàm Kiếm lại có tên là Kiếm Siêu Phàm, Dĩ thần vi nhận, Dĩ tâm vi phong, kiếm đạo vô địch, duy ngã độc tôn.
Đạo kiếm, tức đạo tâm, kiếm tùy tâm mà sinh, kiếm trong tay, thiên hạ chỉ mình ta có.
Một kiếm phóng ra, vì ngươi mà khai thiên lập địa.
Một kiếm rơi xuống, vì ngươi đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.
Một kiếm quay về, vì ngươi mà tiêu diệt vạn pháp.”
…
Vừa dứt lời, một tiếng nổ cực lớn truyền đến từ trên chín tầng mây, tại nơi sâu thẳm trong Tinh Vực vô tận thoáng qua một bóng hình xinh đẹp.
Nàng quan sát phía dưới, ánh mắt nhìn xuyên qua tầng kết giới Tinh Vực, nhìn đến trên Diễn Võ Trường của Diệp gia: “Kiếm ý thật đáng sợ, kiếm tâm thật mạnh.”
Nói đến đây, sắc mặt nàng bỗng thay đổi, tức giận nói: “Lại là ngươi, mười năm, khó khăn lắm bản Thiên Đạo mới chữa lành vết thương, ngươi lại muốn phá ta?”