Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 83 - Ta, Diệp Trường Sinh, người sẽ giết ngươi

Chương 83 - Ta, Diệp Trường Sinh, người sẽ giết ngươi
Phụt.
Một ngụm máu tươi từ trong miệng ông ta phun ra, Ngân Cổ Thông cố gắng chống đỡ cơ thể lung lay sắp đổ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Trường Sinh.
“Hắn… Chúa tể trùng sinh?”
“Không, không đúng, rốt cuộc ngươi là ai?”
Diệp Trường Sinh thu lại khi tức, dạo bộ trên sân đi về hướng Ngân Cổ Thông: “Ta đã nói đừng đánh ta, lão già ngươi lại không nghe.”
Nói đến đây, hắn lắc đầu, mặt bất đắc dĩ nói: “Từ xưa đến nay, nói thật không ai tin, nói dối mới được lòng người.”
“Ta nói thật, lại không ai tin!”
Ngân Cổ Thông cố gắng áp chế mạch máu sục sôi trong cơ thể, tức giận không kiềm chế được nói: “Rốt cuộc ngươi là ai… Là ai!”
Diệp Trường Sinh thản nhiên nói: “Ta, Diệp Trường Sinh, người sẽ giết ngươi.”
Keng.
Tiếng kiếm truyền đến, ánh sáng xuất hiện, hình dáng Diệp Trường Sinh như ma quỷ, tay cầm Hỗn Độn thần kiếm, một kiếm bay vụt qua, chỉ thẳng vào ấn đường của Ngân Cổ Thông.
Tham lam là là nguồn gốc của tội lỗi.
Nông nổi là ma quỷ.
Nếu không phải Ngân Cổ Thông thèm muốn chiến giáp Chúc Long của Diệp Trường Sinh, cũng không đến nỗi chật vật như thế, một tôn Đế Giả bị kiếm khí của một tên Thánh Giả trấn áp.
Mất mặt đến nhà bà ngoại rồi.
Trường kiếm của Diệp Trường Sinh đánh vào ấn đường Ngân Cổ Thông, giây tiếp theo, sắc mặt hắn hơi thay đổi, phát hiện Ngân Cổ Thông trước mặt chỉ là một tàn ảnh.
Không hổ là cường giả Đế Cảnh, vẫn còn chút thủ đoạn.
Thân ảnh của Ngân Cổ Thông bỏ chạy, lại xuất hiện bên ngoài ngàn trượng, khóe miệng còn dính máu, trong đôi mắt lập lòe ngọn lửa tức giận.
Diệp Trường Sinh cài kiếm bên cạnh người, áo choàng bay theo gió, ánh mắt thâm thúy nhìn lên người Ngân Cổ Thông.
Trên mặt hắn có sự trầm ổn, lạnh nhạt và bình tĩnh không phù hợp với tuổi tác.
“Tức giận rồi? Ta lại thích dáng vẻ ngươi không quen nhìn ta, lại không thể thoát khỏi ta.”
Yết hầu Ngân Cổ Thông phun trào, một chút máu tanh xuất hiện trong miệng, đề phòng nhìn Diệp Trường Sinh, ông ta nghĩ mãi không ra, Diệp Trường Sinh trẻ tuổi như vậy, làm sao lại mạnh như thế?
Diệp Trường Sinh rút kiếm chuẩn bị hành động, thân ảnh nhẹ nhàng như tiên, trong nháy mắt bay đến trước mặt Ngân Cổ Thông cách đó không xa.
“Nào, đến giết ta đi, giết đi!”
“Giết đi, cầu xin ngươi giết ta đi!”
Hèn thật.
Mẹ nó hèn thật.
Diệp Trường Sinh mở miệng la hét, Ngân Cổ Thông tức giận nhổ ra một ngụm máu, nhưng ông ta lại không dám ra tay.
Thật sự không dám, sợ bốn kiếm trong người Diệp Trường Sinh khiến ông ta run cầm cập.
Diệp Trường Sinh thấy bốn người Ngân Cổ Thông không nhúc nhích, hờ hững cười: “Mọi người không ngừng tìm kiếm hắn, nếu có thế chiến đấu thì bước hai bước, nào, làm đi, dù sao cũng rất có tinh thần.”
Một tên lão già của Huyết Tửu quán không nhịn được nữa: “Lão tổ, để ta đi giết hắn.”
Ngân Cổ Thông thấp giọng nói: “Đừng ồn, mau chóng rút lui.”
Lùi một bước trời cao biển rộng, tiến một bước ôm vợ ngươi.
Ngân Cổ Thông có chút hoảng sợ, không đúng, nên nói là ông ta đã trở nên thông minh hơn rồi.
Bởi vì ông ta biết, sống sót mới có khả năng vô hạn, lúc này ra tay với Diệp Trường Sinh, chắc chắn là tự đào hố chôn mình.
Rõ ràng biết Diệp Trường Sinh có gì đó cổ quái, còn muốn đi dâng mạng, đầu óc đi đâu rồi?
Một câu hạ lệnh.
Ngân Cổ Thông và ba lão giả Huyết Tử Quán bay ngược lại, trong nháy mắt biến mất trước Kiếm Cung.
Ánh mắt Diệp Trường Sinh tiễn bọn họ rời đi: “Không có việc gì thường xuyên đến chơi nhé, ta đợi ngươi!”
Ngân Cổ Thông nghe tiếng, thân ảnh lảo đảo đi trước, suýt chút nữa ngã xuống: “Diệp Trường Sinh, chúng ta còn nhiều thời gian, lão phu thề phải giết ngươi.”
Diệp Trường Sinh hờ hững cười, quay người bay xuống trước Kiếm Cung, An Mộng Quân và các đệ tử thấy hắn quay về, vội vàng đi đến bao vây xung quanh.
Sự lo lắng trên mặt An Mộng Quân tan biến, mở miệng nói: “Trường Sinh, ngươi phong Đế rồi?”
Diệp Trường Sinh lắc đầu, cười nói: “Mẫu thân, hài nhi cách phong Đế còn một đoạn nữa.”
An Mộng Quân lại nói: “Vậy tại sao ngươi có thế đối phó được với cường giả Đế Cảnh?”
Diệp Trường Sinh giải thích nói: “Mẫu thân, sở dĩ hài nhi có thể đối phó với Đế Cảnh là bởi vì biết một chút mánh khóe, thật ra nếu bọn họ không chạy, ra tay với hài nhi, một đòn công kích có thể nổ tung hài nhi rồi.”
An Mộng Quân: “...”
Các đệ tử: “...”
Diệp Mạc Tà trầm giọng nói: “Lòng dũng cảm của người thật lớn, chẳng lẽ người không sợ bọn họ sẽ ra tay, người thật sự không sợ chết ư?”
Diệp Trường Sinh cười nói: “Sống như thế nào? Chết như thế nào? Sống có thể vui mừng, chết cũng không đáng tiếc.”
Nói đến đây, hắn dừng lại, tiếp tục nói: “Thật ra, ta đoán bọn họ sẽ không ra tay, con người đều như thế, khi tính mạng bị uy hiếp, sẽ trở nên cẩn thận.”
Một tên đệ tử lấy hết dũng khí: “Thiếu chủ, người thật lợi hại, không hổ là tấm gương của các đệ tử.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất