Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 98: Giết sứ giả

Chương 98: Giết sứ giả


“Đừng căng thẳng, hít sâu một hơi, không đau đâu, sẽ nhanh chóng qua đi thôi.”
Giọng nói vừa hạ xuống, hắn nâng kiếm lên và chỉ, một tia kiếm quang xuyên qua từ giữa lông mày của người đàn ông to lớn kia.
Một kiếm phun máu, con ngươi của người đàn ông to lớn kia giãn ra: “Ngươi ... thật mạnh.”
Trường kiếm của Diệp Trường Sinh dựa vào một bên bóng dáng, nhìn đám người ở trước mắt, lần nữa mở lời nói: “Ai còn có thắc mắc gì thì nói ra, chúng ta cùng nói chuyện một chút.”
Mọi người đều ngậm miệng lại không nói gì, bóng dáng vô thức lùi lại phía sau, sợ hãi nhìn Diệp Trường Sinh.
Vào lúc này.
Một ông già đi ra ngoài, nhìn về phía Diệp Trường Sinh: “Thần quốc vốn có mấy ngàn năm, lão phu không tin sẽ bị diệt vong như vậy.”
“Mọi người đừng hốt hoảng, chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ lại sợ một đứa trẻ như hắn sao?”
Diệp Trường Sinh mỉm cười, thấp giọng nói: “Các ngươi còn có rất nhiều người sao? Ta thích các ngươi như vậy đó. Mặc kệ trong lòng ngươi có hoảng hốt như thế nào, nhưng khí thế ở bên ngoài tuyệt đối sẽ không nhận thất bại.”
“Chúng ta cùng tiến lên, giết chết hắn.” Giọng nói của ông già đầy hung dữ, bóng dáng lướt tới tấn công Diệp Trường Sinh, khi quay đầu nhìn lại thì phát hiện bóng dáng của mọi người đều bất động, không nhúc nhích tí nào.
Xẹt.
Một kiếm kinh người, cắt chém hư không, đầu của ông già bay ra ngoài, máu tươi bắn tung tóe, bay tán loạn khắp bầu trời.
Miểu sát.
Lại là miểu sát.
Má ơi, đứa nhỏ này cắn thuốc à? Tại sao lại đáng sợ như vậy?
“Chạy đi, Thần quốc xong rồi!” Một tiếng kinh hô vang lên trong đám đông, mọi người vội vàng giải tán, hoảng sợ bỏ chạy.
Trong lúc chạy trốn, một vài người vì quá lo lắng mà đã đụng vào nhau.
Mẹ nó, hướng nào phá vây không phải phá vây, suýt chút nữa là đã đâm chết lão tử rồi.
Diệp Trường Sinh nhìn đám người chạy trốn, biết đại chiến ở Hoang Cổ thần quốc chuẩn bị kết thúc, nhưng hắn lại nghĩ đến Đại Tôn ở trong miệng của Tiêu Bắc Huyền kia rốt cuộc là ai.
Đúng lúc này.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hư không vô tận, cùng lúc đó, phía trên hư không, hai bóng người ở trên mây dừng lại.
Hai người nhìn xuống, ánh mắt rơi vào Diệp Trường Sinh, sắc mặt thay đổi rõ rệt, dáng người bất giác run lên.
Một người trong đó nói với giọng khàn khàn: “Ta không biết các hạ ở đây, làm phiền rồi, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.”
Trên miệng Diệp Trường Sinh hiện lên một nụ cười: “Nếu đã đến rồi, sao lại không xuống chơi đùa một chút chứ?”
Trong khi đang nói chuyện, hắn giơ tay một thanh kiếm từ dưới lên trên và cắt về phía trên cùng của khoảng không. Một kiếm vừa ra đã xuyên thấu sự ngăn cản của không khí, xông thẳng lên trời.
Người vừa nói chuyện bị một nhát kiếm chém đầu, chỉ còn một người run giọng nói: “Ta... Chúng ta chính là sứ giả, giết hắn, ngươi sẽ gặp phiền phức đó.”
Nói đến đây, hắn bóp nát một tấm phù văn, hình bóng đó biến thành hư vô rồi biến mất tại chỗ.
Diệp Trường Sinh thấp giọng nói: “Chọc ta, các ngươi mới là người chính thức gây sự với ta, người đáng chết là ngươi đó.”
“Tinh, chúc mừng chủ nhân, vì đã hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, phá hủy thành công Hoang Cổ Thần quốc, để nhận được phần thưởng hệ thống ban tặng cho lần đăng nhập cấp thần và một gói quà xa hoa.”
“Tinh, xin chúc mừng chủ nhân, đã thành công giết chết ba người Tiêu Vô Cực, Tiêu Bắc Huyền và Tiêu An Bình, nhận được một lần rút thưởng của hệ thống.”
“Tinh, nhắc nhở chủ nhân, kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến, trừ ma vệ đạo ra, hoàn thành nhiệm vụ và nhận đặc quyền nâng cấp hệ thống một lần.”
“Tinh, nhắc nhở chủ nhân, địa điểm đánh dấu mới được thay đổi – chiến trường Thiên Vực, phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ - không rõ.”
Tiếng nhắc nhở của hệ thống đột nhiên vang lên ở bên tai, Diệp Trường Sinh sững sờ: “Hệ thống, trừ Ma vệ đạo ra thì đều giao chuyện này cho ta sao? Chuyện này có phải có chút lớn không, ta vẫn là trẻ con, không thể có chuyện nhiều áp lực như vậy được.”
“Chủ nhân, khi nói lời này, lương tâm của ngươi có đau không? Áp lực có lớn hay không, trong lòng ngươi không rõ sao?”
Diệp Trường Sinh lại nói: “Hệ thống, chúng ta thấp giọng một chút không được sao? Nếu như ngươi vui sướng như vậy, sớm muộn cũng sẽ bị đè xuống đất cọ xát thôi.”
“Không được, chủ nhân, chẳng lẽ ngươi chưa từng nói nghe qua? Người hiền thì bị người khác cưỡi, chủ nhân đã diệt Hoang cổ thần quốc, đụng vào bánh ngọt của không ít người. Ngươi cho rằng bọn họ sẽ dễ dàng bỏ cuộc sao?”
Hệ thống nói như vậy.
Diệp Trường Sinh bất lực nói: “Thực ra, ta vẫn luôn nghĩ rằng mình khiêm tốn mới là cách khoe khoang tuyệt vời nhất.”
“Nếu đã không thể khiêm tốn, vậy ta chỉ có thể công khai vô địch. Tất cả đều là ép buộc, không thể trách ta, than ôi, đúng là quá khó khăn.
Ở trên thành của Hoang Cổ.
Bóng dáng của Diệp Trường Sinh lăng không hạ xuống, ngạo nghễ đứng ở trên đỉnh của thành trì. Chỉ một lúc sau, bóng dáng của Diệp Mạc Tà xuất hiện và đi đến bên cạnh hắn.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất