Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 97: Sau ngày hôm nay, sẽ không còn Thần quốc nữa

Chương 97: Sau ngày hôm nay, sẽ không còn Thần quốc nữa


Hình dáng của Tiêu Vô Cực bị phi kiếm che kín, máu tươi từ miệng phun ra hơn trượng, thân thể càng biến thành chạm rỗng.
Oành.
Oành.
Tiếng nổ truyền ra, một người một rồng biến mất dưới ánh kiếm, Diệp Trường Sinh quay lại nhìn Tiêu Bắc Huyền.
Một lúc sau, hắn lại xuất hiện ở trước mặt của Tiêu Bắc Huyền, giọng nói run run: “Ngươi… rốt cuộc ngươi mạnh đến mức như thế nào?”
“Trời cao bao nhiêu thì ta mạnh bấy nhiêu!” Diệp Trường Sinhnh nhẹ giọng nói như mây trôi nước chảy: “Ta là vô địch, ngươi có ý kiến gì không?”
Mặt của Tiêu Bắc Huyền xám như tro tàn, nhanh chóng nói: “Diệp thiếu chủ, ngươi không thể giết ta, ta còn có Đại Tôn.”
Diệp Trường Sinh nói: “Cái gì là Đại Tôn, cái gì là Tiểu Tôn, Diệp Trường Sinh ta giết người còn cần phải sợ người khác sao?”
“Đừng giết ta, ta có thể nói cho ngươi một chỗ bí cảnh, nơi bảo vật có thể khiến Diệp gia trở thành đệ nhất thế gia ở Thiên Vực.”
Tiêu Bắc Huyền trầm giọng nói, bóng người lóe lên, lao thẳng về phía Diệp Trường Sinh, vừa bước đi, khí tức trên người điên cuồng tăng vọt.
“Trường Sinh mau lui ra, hắn muốn tự bạo.” Diệp Tiêu Huyền lo lắng nói.
“Tự bạo sao? Vậy thì phải xem ai nhanh hơn!” Ánh mắt Diệp Trường Sinh rơi trên người của Tiêu Bắc Huyền, trầm giọng nói.
Xoẹt.
Hắn vung tay lên, một kiếm bay ra, đầu của Tiêu Bắc Huyền bay ra ngoài.
Diệp Trường Sinh lại nói: “Vĩnh viễn đừng bao giờ tin tưởng những thứ cứng được có một lúc rồi lại mềm nhũn.”
Vừa dứt lời.
Một luồng sáng màu bạc từ trong lòng bàn tay của Tiêu Bắc Huyền bắn thẳng lên bầu trời, nhìn thấy điều này, sắc mặt Diệp Tiêu Huyền chợt thay đổi, nghiêm nghị nói: “Trường Sinh, Tiêu Bắc Huyền đã bóp đá truyền âm thạch vào thời khắc cuối cùng rồi. Có lẽ là hắn ta đã truyền tin tức trong miệng cho vị Đại Tôn kia.”
Diệp Trường Sinh nhẹ nhàng nói: “Lão tổ không cần lo lắng về chuyện này, kẻ thù đến bao nhiêu thì chúng ta giết bấy nhiêu người.”
Nói đến đây, hắn dừng lại, rồi nói tiếp: “Lão Tổ, cường giả của Thần tộc đã bị giết chết, hiện tại chúng ta có thể dẫn Thiên Kiếm vệ vào thành rồi.”
“Nơi này chính là đế đô của Hoang Cổ thần quốc, tất cả đều là đồ tốt cả, lão tổ không động tâm sao?”
“Lão tổ là kẻ tham lam sao?” Diệp Tiêu Huyền thấp giọng nói, dáng vẻ chợt xông lên phía trước: “Vào thành, toàn bộ tài nguyên sẽ đem về Kiếm Cung.”
Lời nói vừa rơi xuống.
Ông ấy quay đầu nhìn lại Diệp Trường Sinh: “Trường Sinh, ngươi không đi sao? Ngươi có công đầu trong trận chiến này, đương nhiên tài nguyên nên là của ngươi.”
Diệp Trường Sinh lắc đầu, cười nói: “Lão tổ, ta không đi được.”
Nói đến đây, hắn dừng lại, bóng người lóe lên, lao thẳng về phía ngoài thành Hoang cổ.
Diệp Tiêu Huyền vội vàng nói: “Trường Sinh, ngươi không sao chứ.”
“Ta không sao, ta không sao, ta chỉ là muốn giết người.” Diệp Trường Sinh thản nhiên nói, bóng dáng hắn nhanh như chớp xuất hiện ở trên hư không của bên ngoài thành Hoang Cổ.
Tóc đen của hắn tung bay, đôi mắt bễ nghễ, ánh mắt quét qua trăm người trước mặt: “Sau hôm nay sẽ không còn Thần quốc nữa, nếu không có chuyện gì khác, ngươi có thể cút.”
Hàng trăm cường giả này đã được Lôi Âm Trống triệu hồi trước đó, đều là những cường giả nằm rải rác khắp nơi trong Hoang Cổ Thần quốc.
Vốn dĩ, sau khi trở về, bọn họ sẽ cùng nhau giúp đỡ Thần quốc để vượt qua khó khăn. Nhưng khi bọn họ chạy tới bên ngoài thành thì bọn họ mới phát hiện ra rằng trận chiến phía trước không phải là thứ mà họ có thể tham gia.
Ánh sáng vạn trượng kia, loá mắt chói mắt, nhìn khiến khí huyết sôi trào.
Uy áp đó là chấn động trời đất, rộng lớn hùng vĩ, tiến lên một bước, chạm vào thì có lẽ sẽ phải chết.
Khu vực đại chiến, chính là cấm khu tử vong.
Căn bản không phải những thứ cặn bã như bọn họ có thể tham gia.
Cho nên trong cuộc chiến xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không biết.
Chỉ thấy kiếm đang bay, rồng đang múa, thần huy bắn ra, tử khí lan tràn.
Mặc dù vậy, mọi người vẫn trong tâm trạng e ngại và hoảng sợ, một mực ở lại bên ngoài thành, hy vọng rằng Hoang Cổ thần quốc sẽ chiến thắng.
Kể từ đó, bọn hắn tập kích bất ngờ về đó. Dù chưa đánh một trận chiến nào, nhưng cũng có công.
Long nhan đại đế vui mừng, bọn hắn cũng có thể vớt chút dầu nước.
Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng người xuất hiện đó lại là Diệp Trường Sinh.
Bây giờ trẻ con đều phách lối như vậy sao?
Một người đàn ông to lớn từ trong đám đông bước ra, "Tiểu tử, ngươi nói rằng thần quốc bị diệt là bị diệt?"
Ánh mắt Diệp Trường Sinh nhìn gã đàn ông to lớn kia, nhẹ giọng nói: “Ngươi đang chất vấn ta sao?”
Đại hán cũng không có chút nào sợ hãi nói: "Chất vấn ngươi thì đã sao, ta còn đánh ngươi đấy, tên nhóc xuất khẩu cuồng ngôn."
Vù.
Thân hình đại hán lao về phía trước, trong lòng bàn tay cầm một món binh khí, dường như là một thanh trường kiếm.
Xoẹt.
Một kiếm bay ra, Diệp Trường Sinh như bóng với hình, bóng người xuất hiện ở trước mặt đại hán, Hỗn Độn Thần Kiếm trực tiếp chĩa vào giữa mi tâm của đại hán.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất