Bắt Đầu Thành Thánh Từ Hoa Quả Sơn

Chương 10: Rời khỏi Hoa Quả Sơn (2)

Chương 10: Rời khỏi Hoa Quả Sơn (2)
Một bầy khỉ, cầm chuối, trái đào, vội tới tiễn Tôn Viên.
Thạch Hầu cũng như vậy, chuẩn bị đống hoa quả lớn nhất cho Tôn Viên, rất sợ hắn bị đói.
Tôn Viên vẫn là lần đầu tiên ở trên mặt của Thạch Hầu, thấy được biểu cảm sầu khổ.
Hắn đang lo lắng cho mình.
Gương mặt tuấn mĩ sầu khổ này, khắc sâu trong lòng của Tôn Viên.
"Sớm trở về." Thạch Hầu cáo biệt Tôn Viên, lưu luyến không rời, mong hắn sau đó còn có thể trở về.
"Trở về đi, có thể sau này, ngươi cũng sẽ đi ra ngoài tìm tiên."
Tôn Viên bắt mấy con rận trên người Thạch Hầu, sau cùng cáo biệt.
Hắn mang theo đống hoa quả lớn, rời khỏi núi Hoa quả.
Quay đầu lại nhìn ngọn núi xinh đẹp tuyệt trần, Tôn Viên cũng có chút không nỡ.
Nhưng, hắn vẫn dứt khoát quay đầu, đi nhanh về nơi xa.
Sau khi cách xa núi Hoa Quả một khoảng xa, Tôn Viên chỉ cảm thấy trời đất rất rộng, quần sơn vạn khe, trời cao mây nhạt.
Một cảm giác nhẹ nhõm chưa từng có, xông lên đầu.
"Là do những đại lão đứng sau, không để ý ta nữa sao?"
"Lực chú ý của bọn họ, quả nhiên đều ở trên người của Thạch Hầu sao?"
Một cảm giác không có từ trước đến nay, hắn vì hầu tử cảm thấy đau thương.
Hắn có một sự kích động muốn trở lại núi Hoa Quả, đem hết thảy mưu mô đằng sau đều nói cho Thạch Hầu.
Nhưng, hai người bọn hắn bây giờ, không sửa đổi được cái gì đi?
Tôn Viên thở dài, sải bước xuống núi, hướng về phía một ngọn núi bên cạnh mà chạy.
Gào ——
Tiếng mãnh hổ vang núi rừng, một con cọp con ngươi màu trắng, chắn trước mặt Tôn Viên, chảy nước miếng.
Tôn Viên đôi mắt trở nên sắc bén. Hắn lên tinh thần hoàn toàn.
Con cọp không chút khách khí nhào tới.
Nhưng mà Tôn Viên tránh được đòn này, nắm tay chợt đập xuống, một đấm đã đem con cọp đầu đập dẹt luôn.
Lực đạo lớn, làm thân thể con cọp bị lực làm cho té xuống đất.
Tôn Viên giơ tay dính máu lên. Mới ý thức tới mình đã mạnh hơn trước đây nhiều.
Lần đầu tiên chiến đấu dùng toàn lực, mãnh hổ không phải đối thủ của hắn.
Nói đến hung mãnh, đây cũng chỉ là một con dã thú bình thường thôi.
Mà hắn, dù gì cũng đã trở thành tiên thiên sinh linh, hơn nữa cũng có kinh nghiệm chém giết phong phú.
"Hóa ra mình cũng không được coi là cấp bậc thấp nhất."
Nhưng Tôn Viên cũng không có hưng phấn.
Trong đầu của hắn, rõ ràng có tiểu đạo sĩ kia đè nặng kinh nghiệm của bản thân.
Một tiểu đạo sĩ Trúc Cơ Kỳ mà thôi, hắn lại đánh không lại.
Hơn nữa trong mô phỏng, hắn từ miệng của tiểu đạo sĩ kia, hiểu được cảnh giới tu luyện của nhân tộc dưới tiên nhân.
Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hóa Thân, Phản hư, Hợp Thể, Đại Thừa, Độ Kiếp.
Cảm giác rất quen thuộc.
Độ Kiếp thành công, làm người làm tiên, độ kiếp thất bại, tan thành mây khói.
Đương nhiên, còn có xác suất cực nhỏ trong lúc Độ Kiếp may mắn sống sót, mặc dù không có trở thành tiên nhân chân chính, nhưng là sẽ thành Tán Tiên.
Tán Tiên mặc dù không thể nói là thật sự trường sinh, nhưng nếu như có thể làm cho kiếp độ xuống, cũng có thể sống thật lâu, cho đến kết thúc kiếp.
Tiểu đạo sĩ, chỉ là Trúc Cơ mà thôi.
Huống chi hắn cũng biết, tại thế giới Tây Du, đứng trên Tiên nhân bình thường, còn có Chân tiên, Thái Ất, Đại la và vân vân, thậm chí còn có Thánh nhân.
Tây Du, chính là đánh cuộc một lần nữa với các Thánh nhân.
Tôn Viên, cũng không bởi vì một quyền đánh chết một con cọp mà bành trướng.
Hắn nhìn thi thể con cọp, suy nghĩ một chút, tự hỏi trong đầu:
"Hệ thống, thi thể con cọp này đáng giá bao nhiêu Linh Uẩn?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất