Chương 19: Ta và ngươi hữu duyên (1)
"Yêu quái, rời khỏi thôn chúng ta!"
Bọn họ cầm tên, nhưng cũng không dám tùy tiện tiến lên, chỉ có thể đứng cách hơn mười mét đe dọa.
Tôn Viên nhíu mày.
Nhưng hắn vẫn như cũ không muốn làm hại bọn họ, tính rời đi.
"Các ngươi đừng đánh hắn, đừng đánh hắn!"
"Hắn chỉ là đói bụng thôi."
Bốn tiểu hài tử kia chạy tới, một người cầm ba cái bánh trong tay, chắn trước mặt Tôn Viên, làm cho Tôn Viên không khỏi sửng sốt.
"Tiểu Thanh, mau qua đây, hắn sẽ ăn ngươi đấy." Đám người lớn kinh hãi, lập tức lo lắng kêu lên.
"Không đâu, đại hầu tử không ăn thịt người, hắn biết nói tiếng người." Tiểu cô nương tên Tiểu Thanh tức giận phản bác, sau đó quay đầu, giơ bánh trong tay lên:
"Cho ngươi, đại hầu tử."
Tôn Viên giơ bàn tay thô ráp ra, làm cho đám người lớn kia kinh hoảng một trận.
Nhưng Tôn Viên chỉ là nhẹ nhàng nhận lấy chiếc bánh trong tay tiểu cô nương, cho vào miệng.
"Cám ơn ngươi." Tôn Viên lớn tiếng nói.
Tiểu Thanh lộ ra nụ cười hồn nhiên, nói: "Ma ma nói phải giúp đỡ người khác, ngươi có thể chơi cùng bọn ta không?"
Nàng cùng ba tiểu hài tử kia chạy đến, càng tò mò hơn về Tôn Viên, con khỉ to như vậy, cường tráng như vậy, chơi cùng người bạn như vậy chắc sẽ rất vui cho xem.
Hơn nữa lại biết nói tiếng người, càng làm người ta thích hơn.
Nhưng mà Tôn Viên tuy rằng thích mấy đứa nhỏ này, nhưng hắn cũng biết, đám người lớn kia, là sẽ không để cho hắn chơi cùng mấy đứa nhỏ này.
Con người trưởng thành, sẽ thay đổi.
Tôn Viên lắc lắc đầu, xoay người chạy vào rừng cây.
Tiểu cô nương khóc toáng lên.
Nhưng mà đám người kia cũng không cho là như vậy, bọn họ cho rằng yêu quái là e ngại uy thế của nhiều người bọn họ, mới không dám ăn tiểu cô nương.
Một người tay cầm cái xiên nhanh chóng chạy đến ôm lấy tiểu cô nương, bắt đầu quở trách.
Ba tiểu hài tử kia, cũng đã bị trách cứ, còn bị đánh mông.
"Thôi được rồi, để quay về rồi lại tiếp tục xử phạt mấy đứa nhỏ sau."
"Mấy ngày nay trong thôn bảo người ta phải cảnh giác hơn, phòng ngừa yêu quái quay lại."
Một đám người vội vội vàng vàng về tới thôn, thôn dường như lại khôi phục bình thường.
Nhưng Tôn Viên cũng không có rời khỏi thôn này.
Ở trong núi tiếp xúc với đủ loại khỉ và dã thú quen rồi, đột nhiên lại gặp được loài người đang tụ tập, hắn có chút quyến luyến.
Hắn lựa chọn một cây đại thụ cứng cáp, sống ở dưới đấy.
Không rõ ngọn nguồn từ đâu, ngươi lại muốn làm điều gì đó cho người dân.
Dù là không vì người dân, cũng là muốn làm gì đó cho bốn tiểu hài tử kia.
Cả ngày, Tôn Viên chỉ loanh quanh ở quanh đấy, đánh chết hai con hươu, một con chó ngốc.
Lúc chạng vạng, hắn lại quay về bên rìa thôn này.
Thấy đám người lớn lại một lần nữa cầm côn bổng và xiên rống to phòng ngự trước mặt mình, Tôn Viên thờ ơ.
Cho tới khi tiểu cô nương kia thoát khỏi sự giam giữ cấm đoán của cha mẹ, chạy tới trước mặt Tôn Viên .
"Đại hầu tử, ngươi tới chơi cùng ta sao?"
Phù phù!
Tôn Viên đem hai con hươu cùng một con chó đặt ở trước mặt tiểu cô nương, ồm ồm nói: "Cho ngươi."
Tiểu cô nương sững người nhìn đại hầu tử, cực kỳ giật mình.
Loại hươu này nàng gặp qua, một thúc thúc thợ săn vô cùng lợi hại trong thôn cũng chỉ từng bắt được một con thôi.
Mẫu thân của nàng tiêu tốn rất nhiều bắp ngô, mới đổi được một miếng thịt hươu từ thúc thúc kia cho nàng ăn.
Cực kỳ ngon.
Đại hầu tử này, thật sự cho nàng hai con hươu cùng một con chó này sao?
Thúc thúc thợ săn đứng ở trước đám người kia, cung tên đặt sau lưng, cầm chắc xiên sắt, cảnh giác hỏi: "Yêu quái, ngươi nói thật sao?"
Tôn Viên gật gật đầu, nói: "Chỗ này đều cho ngươi ."
Biểu cảm của người dân cực kỳ phấn khích, dần thay đổi vẻ mặt nhìn tiểu cô nương.
Thợ săn gan to, thử tiến lên, nói: "Đứa trẻ không khiêng được, ta khiêng con mồi trở về giúp nó, được không?"
Tôn Viên gật gật đầu, nói: "Được, ngươi không được chiếm làm của riêng."
Lúc này, đã có một bộ phân người dân, buông xuống côn bổng xiên sắt trong tay.
Nhìn thấy thợ săn khiêng con mồi hộ tiểu cô nương, tiểu cô nương cũng không có rời đi, mà lại hỏi: "Ngươi có thể chơi với ta không?"
Tôn Viên nhìn thấy còn có một bộ phân người dân cầm côn bổng, lắc lắc đầu, xoay người chạy vào rừng cây.