Bắt Đầu Từ Boardgame

Chương 12: Lại Đến Mùa Trái Chín (4)

Sau khoảng mười lăm phút, chiếc xe ngựa đang đi đột ngột dừng lại, sau một tiếng vang lớn, cánh cửa gỗ bị mở ra một cách thô bạo từ phía bên ngoài.

“Đi xuống, đi xuống hết nhanh lên, những kẻ lười biếng vô dụng! Nể mặt quốc vương Chích Choè, ta hy vọng các người ít ra cũng sẽ chăm chỉ hơn đám người làm thuê trước đó một chút.”

Lão Ivan chính là người cao giọng thúc giục đám người chơi xuống xe, ông chủ của bọn họ trong trò chơi lần này. Ông ta mặc trên người một chiếc áo khoác dày màu đen, thân hình cao ít nhất hai mét, mà từ cổ trở lên chiếm một phần ba chiều cao. Đầu lão cũng không nhỏ lại cộng thêm mái tóc xõa tung cùng râu quai nón khiến cái đầu lớn hơn gấp ba lần, thậm chí ngũ quan trên mặt cũng bị nhấn chìm trong đó.

[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ

Làm mới quy tắc trò chơi.

Quy tắc: 1. Chỉ khi cho trái cây vào đúng giỏ có màu sắc tương ứng thì mới được tính là chính xác.

2.. Mỗi người chơi trong một ngày chỉ có thể khiến lão Ivan đánh giá xem màu sắc của trái cây trong một giỏ có chính xác không hoặc màu của trái cây trong mười giỏ có chính xác không.

3.. Trái cây trong cả mười giỏ đều phải được đặt ở vị trí chính xác thì mới được nộp lên.

4.. Giỏ hoa quả hàng ngày của mỗi người phải nộp lên cùng một lúc.

5.. Khi quạ đen thành công đến được vườn trái cây, nó sẽ bắt đầu ăn vụng cho đến khi no bụng mới thôi.

Điều kiện qua cửa:

(Độ khó thấp) Trong khi bạn đang lười biếng thì đã có người khác làm hết rồi.

(Độ khó bình thường) Bạn là người làm thuê chăm chỉ và đã hoàn thành nhiệm vụ của mình trong thời hạn.

(Độ khó trung cấp) Khi chỉ có một người làm, ông chủ dù có hà khắc đến mấy cũng không thể bắt bẻ được nữa.

(Độ khó cao cấp) ???

Thành tựu đặc biệt: Đã mở khoá]

Sau khi xuống xe, di động của người chơi lập tức nhận được tin nhắn mới nhất.

Diêu Nhược Linh: “Có hạn chế về thời gian, nhưng không nói rõ là bao nhiêu ngày.”

Hạ Nam: “Ít nhất ở những ngày đầu người chơi vẫn sẽ được an toàn.”

Cố Cảnh Thịnh giơ tay: “Trò chơi này, tôi đã từng…”

Vưu Nhất Minh: “Chơi rồi?”

Cố Cảnh Thịnh bổ sung: “Xem cháu gái chơi.”

Diêu Nhược Linh nhíu mày lần nữa, giọng nói có vẻ hận không thể rèn sắt thành thép: “Lúc đó cô không thể chuyên tâm tham gia một chút sao?”

Cố Cảnh Thịnh cũng rất bất lực, thân là người cực kỳ ỷ lại vào sản phẩm công nghệ, boardgame cũng không thuộc lĩnh vực chuyên môn của cô, hơn nữa: “Tên của trò này hình như là “Vườn trái cây đầu tiên của tôi”, là trò tung xúc xắc để chọn trái cây, còn đối tượng phù hợp thì, ừm, cho trẻ em từ 1 đến 3 tuổi.”

Những người khác nghe vậy liền im lặng một lúc, không biết nên giận hệ thống trò chơi vì kỳ thị trí thông minh của họ, hay buồn vì "Boardgame Vui Vẻ" không rập khuôn theo quy tắc cũ mà nâng cấp lần thứ hai thành một lời không thể nói hết được.

Khi tất cả người chơi xuống xe ngựa, lão Ivan dùng âm thanh gần như xuyên thủng màng nhĩ: “Vườn trái cây ở ngay trên kia kìa, các cô cậu tự cầm giỏ đi mau!”

Cố Cảnh Thịnh cầm một chồng giỏ đủ màu sắc của chính mình, đi theo hướng mà lão Ivan vừa chỉ, sau đó không tự chủ được mà ngẩng cao đầu.

Trước mặt cô là một ngọn núi cao sừng sững khiến cô cảm thấy may mắn thay vì bản thân đang mặc chiếc áo khoác thể thao dễ vận động, còn vườn trái cây thì có lẽ là ở…trên đỉnh ngọn núi này.

Thanh niên có gương mặt trẻ con họ Thương im lặng nghỉ ngơi cả quãng đường cũng bị khoảng cách giữa điểm trả khách và điểm đến làm chấn động, hỏi: “Ông không định chở bọn tôi đi lên à?”

Lão Ivan nhìn chằm chằm anh ta một hồi, sau đó chậm rãi nói: “Con ngựa đáng yêu của ta không chạy được đường núi, đá cứng sẽ làm tổn thương đệm chân mềm mại của nó mất!”

Cố Cảnh Thịnh đánh giá hai đoạn đường lên núi và xuống núi không có gì khác biệt mấy, cảm thấy ông ta đơn giản là keo kiệt thì có…

Lão Ivan cố gắng di chuyển thân thể to lớn của mình leo trở về vị trí đánh xe ngựa, lớn tiếng nói: “Buổi tối nhất định phải trở lại chân núi để chờ xe ngựa tới đón, trừ khi các ngươi muốn qua đêm trong vườn trái cây.”

Khi lão Ivan chuẩn bị đánh xe ngựa rời đi, thanh niên họ Thương thân thủ nhanh nhẹn bỗng lao ra nắm lấy bộ râu rậm rạp của ông ta.

“Làm sao để chúng tôi có thể phân biệt màu sắc của trái cây?”

Ánh mắt của lão Ivan khi bị túm râu trở nên cực kỳ hung ác, lão duỗi bàn tay khổng lồ như kìm của mình ra siết chặt bàn tay của anh ta.

Cố Cảnh Thịnh có thể nghe rõ tiếng các khớp xương vang lên, nhưng lão Ivan và cậu thanh niên họ Thương vẫn đang tiếp tục giằng co.

Diêu Nhược Linh đảo mắt giữa hai người, rồi do dự tiến một bước về phía lão Ivan.

“Được rồi, được rồi, cậu trước cứ buông bộ râu đẹp đẽ của ta ra đã, lão Ivan này có thể cho cậu ba tin tức quý giá.”

Chắc là do người chơi chiếm được ưu thế về quân số, lão Ivan rốt cuộc phải lùi một bước, ông ta chán ghét hất tay của thanh niên họ Thương ra, hừ một tiếng cả giận: “Các ngươi chính là lũ sâu mọt lười biếng, nghe cho rõ đây, những tin tức quý giá hơn vàng này lão Ivan sẽ chỉ nói một lần——

Cây ăn quả màu xanh biển nằm cạnh cây ăn quả màu xanh lá.

Cây ăn quả màu vàng cách cây ăn quả màu đỏ xa nhất.

Giữa cây ăn quả màu xám và màu đen không phải là màu trắng.”

Vừa dứt lời, lão Ivan dùng động tác nhanh nhẹn vung roi lên hoàn toàn không chút phù hợp với thân hình mập mạp của ông ta, xe ngựa nhanh chóng rời khỏi chân núi.

Mã Thông cười lấy lòng thanh niên mặt trẻ con, nói: “Sao không hỏi thêm gã vài câu nữa, lão già này nhất định còn dấu giếm chuyện gì đó!”

Mặt trẻ con nhìn Mã Thông chằm chằm một hồi, mãi cho đến khi phía sau anh ta toát hết mồ hôi lạnh mới chậm rãi nói: “Lần gặp mặt sau, anh có thể tự mình thử xem.”

Cách họ mười bước, Hà Sở Văn vẫn giữ nụ cười lịch sự, yên lặng chờ đợi rồi nhẹ nhàng nói: “Thương tiên sinh, anh làm như vậy không sợ vi phạm quy tắc trò chơi sao?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất